ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Việc này đã rõ, đã trả lại trong sạch cho trưởng môn, cũng lật đổ được phe cánh trong Phục Linh Sơn phái.

Nhưng cuối cùng vẫn không trừ được tận gốc, vẫn là không thể động đến thế gia." - Một vị cao niên than vãn.
" Thế gia muốn động là động sao? Huống hồ còn là Ngũ đại thế gia, chỉ có hoàng đế mới có thể động để họ.

Mà hoàng đế hiện tại cũng chỉ là con cờ trong tay họ." - Một vị khác nói.
Hội thẩm cứ vậy mà đoản hậu kết thúc, hoàn toàn không làm thỏa mãn người xem chỉ giống như lấy lại trong sạch.

Cuối cùng nguồn gốc vẫn không tra ra được.

Người dân dần dần xuống núi.

Mấy người thế gia vẫn còn náng lại để tìm phương pháp đàm phán hoặc có thể là quá thẹn, không thể hiên ngang bước đi được nữa.
" Thất Muội.

Theo ta về Vĩnh Cơ cung.

Ta phải phong ấn Phượng Yêu của muội lại." - Tam công chúa bước tới nắm lấy cổ tay Hạ Thất Phượng muốn dẫn đi.
Cô chỉ nhẹ nhàng hất tay, nhưng dường như lại mang theo chút gì đó như chia cắt, khiến người ta đau lòng không thôi.
" A Thất" - Tam công chúa kinh ngạc gọi.
" To gan, dám thất lễ với tam công chúa.

Cô"
" Tín đại nhân, không cần." - Đại công chúa vội can ngăn.
" Tiểu muội, muội nhất định phải ngang bướng thế sao?" - Yến Hồng lục công chúa lạnh nhạt nói.
" Ta thân là trưởng môn Phục Linh Sơn phái, không ở Phục Linh Sơn lại chạy đến Vĩnh Cơ cung làm gì?" - Hạ Thất Phượng cũng không câu nệ, cứ bình thản ảm đạm trả lời.
" Diệp Trì, Lam Phong hai tỷ cứ nóng vội ép buộc con bé làm gì? Cả muội nữa Yên Hồng.

Ba người các người cứ bày vẻ mặt lạnh lạnh lẽo lẽo ấy thì ai mà chịu cho được.


Ta nói phải không Tiểu Thất Muội." - Kim Hoa hoạt bát nói rồi tiến tới nắm lấy cánh tay Hạ Thất Phượng.
Nhìn thấy Kim Hoa có lẽ tâm tình của cô cũng tốt lên một chút.

Nhưng cũng không quá nhiều.

Vội vàng thu cánh tay mà người đang nắm lại.
" Ngũ hoàng tỷ xưng hô cứ như dân thường vậy.

Không có phép tắc gì hết." - Yến Hồng lập tức cau mày.
" Ta không quan tâm, lúc bé là Tiểu Thất thương ta nhất, lúc nào cũng nghe lời ta.

Nào, về cung với tỷ nhé! Ngoan.

Đứa trẻ này bây sao lại cao vậy chứ? Ta không với tới luôn này." - Kim Hoa nói rồi khẽ sờ đầu cô nhưng bị cô né tránh.
" Ngũ công chúa.....!Mời các vị về cho, ta vẫn còn có khách.

Không tiễn." - Hạ Thất Phượng nói rồi đi đến bệ cao mà ngồi.
Ngũ công chúa dường như bị lời này tát cho một gáo nước lạnh.

Chôn chân tại chỗ.
" Người này, có khách nào quan trọng hơn hoàng thất.

Ngươi làm vậy là coi thường thánh thượng sao?" - Tín đại nhân cáu giận nói.
" Còn khách chính là còn khách.

Phục Linh Sơn phái vốn không mời bọn họ.

Mời về cho." - Tiểu Ái cao giọng nói
" Ngươi"
" A Thất.

Ở ngoài ngao du mười mấy năm, chẳng lẽ muội cũng quên mình là ai? Lại không hiểu phép tắc đến vậy sao? Ta phải mang muội về từ từ giáo huấn." - Lam Phong không giữ nổi bình tĩnh nói.
" Hạ gia nuôi ta rất tốt.

Sao ta phải cứ về cung?"
" Muội thật sự quên mình là ai sao?" - Lam Phong quát lại.

" Ta biết, ta đều rõ.

Ngược lại chính là cô.

Ta dưới trướng quân cô thì cô cũng liền lẫn lộn trắng đen sao?" - Hạ Thất Phượng cũng bất ngờ lớn tiếng.
Một phen này khiến người ta thật sự kinh ngạc, hồn vía cũng phải thu hết về.
" Muội"
" Một tiếng muội hai tiếng cũng muội.

Hảo, vậy để ta nhắc cho các người nhớ.

Ta là đứa con được Ngọc phi nhặt về, là đứa côi cút xót lại sau trận diệt nhân ở Phù Nguyệt động của các người.

Cha ta là Đông Kỳ tướng quân, ông ấy thầm thương Ngọc phi mới dùng đến Đông Linh Mộc sinh ra ta.


Đông Kỳ là tiểu họ của Tam Kỳ, ta và các cô không hề có quan hệ máu mủ, thân phận cũng khác biệt.

Ngọc phi năm đó mất con, bọn người man rợ muốn châu báu của Phù Nguyệt đến bắt sống ta cống nạp cho bà ấy.

Từ đó biến ta thành Thất công chúa thay thế.

Đã đủ chưa? Cô còn muốn ta nói rõ hơn không?" - Hạ Thất Phượng tức giận nói.
" A Thất không phải" - Kim Hoa vội nói.
" Ta ở trong cung 2 năm chịu chưa đủ khổ sao? Tự tỷ không thấy được sao? Người đã ở đây, sao lại không tự mình giải thích cho họ hiểu." - Hạ Thất Phượng cau mày nói.
Lời trước nghe còn dễ hiểu, lời sau lại khiến người khác không khỏi hoang mang.

" Người đã ở đây" chẳng lẽ ám chỉ ai khác.
Từ trong rừng trúc tiếng xào xạc phát ra, một bóng người xuất hiện trong sự bất ngờ của mọi người.
" Mẫu phi" - 4 vị công chúa lập tức hành lễ
" Ngọc phi nương nương" - Thái tử cùng những người khác cũng hành lễ.
Nhan sắc này đúng là kiều diễm khuynh thành.

So với Hạ Thất Phượng đúng là có nét rất giống.

Đặc biệt là đôi mắt mơ hồ đó.
" Mẫu phi, người còn chưa hết bệnh, sao lại ra ngoài chứ?" - Diệp Trì nhanh chóng chạy đến hỏi han rồi dìu bà ấy tiến lên.
" Ta chỉ là muốn đến xem xem, đứa con nhặt này của ta có thể làm gì với vết nhơ đó.

Xem ra là phí tâm phí sức rồi.

( vừa đi đôi mắt cơ hồ đượm buồn nhìn Hạ Thất Phượng) Ngươi làm rất tốt, qua mười mấy năm từng lời từng chữ ta nói đều không nhớ sai một chữ.

Rất có tố chất.

Ta hi vọng từ nay về sau, con của ta vĩnh viễn không có liên quan gì đến ngươi." - Ngọc Phi nhẹ nhàng nói.
" Vừa hay, xem một màn kịch, cũng biết được cục bột nhỏ ta nuôi hai năm giờ đã lợi hại cỡ nào.

Lấy họ Hạ che lắp Đông Kỳ, vẫn có thể làm chủ Phù Nguyệt, làm chủ Tam Kỳ.

Khách này của ngươi....thật sự rất quý.


Nên tiếp đón chu đáo." - Ngọc Phi lại thở dài nói.
" Nếu người đã rõ như vậy.

Thì mau khuyên họ sớm về đi.

Tuy máu chảy bên trong là hậu duệ Tam Kỳ, nhưng năm đó Ngọc Phi đã phản lại mẫu tộc, từ thánh nữ trở thành tội nhân thiên cổ.

Ta không muốn Tam Kỳ phải nhận lại người gây ra mưa máu tanh hôi làm thân." - Hạ Thất Phượng cứng rắn đáp.
" Hai năm nuôi dưỡng ngươi, ta vẫn luôn điên điên dại dại, lúc đó ngươi lại rất ngoan, không chút phản kháng chỉ biết an ủi ta....!Giờ thì muốn nhìn thấy bóng hình đó cũng thật khó.

Ta hi vọng ngươi nghịch buồm xuôi gió, gian nan bất trùng, xứng với kì vọng cha anh Tam Kỳ cũng như Phù Nguyệt để lại....!Cho ta gửi lời thăm đến họ.....!Hoàng cung sắp có yến tiệc, chúng ta đi thôi." - Ngọc phi nói xong liền lập tức quay đi, nhưng vẫn không kịp che đi nước mắt lăn dài trên má.
" Mẫu phi, nhưng mà Phượng Yêu." - Lam Phong khó hiểu nói.
" Con còn nghe không đủ rõ sao? Nó không phải em con, em con đã mất tích lâu rồi.

Con không cần phải quan tâm nó nữa.

Theo ta về." - Bà cố lấy lại bình tĩnh nói.
Phượng Nhi, bộ áo con đang mặc rất đẹp.

Ta càng muốn ngắm con thêm một chút, nhưng mà ta không dám.

Ta xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

Đã phải để con chịu khổ từ bé đến lớn rồi.

Là ta vô dụng.

Thật sự xin lỗi con.


Bình luận

Truyện đang đọc