ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


Ban nãy bên ngoài ThànH Cực điện:
Hạ Thất Phượng đã đứng chờ sẵn dưới tán cây liễu bên bờ hồ.

Tán liễu lả lướt trên mặt hồ.

Gió thổi nhè nhẹ.

Cảnh tượng thật sự khiến con người ta phải động lòng.
Giang Kiệt chậm rãi bước tới, nhưng cũng biết rõ mình sẽ đối mặt với những gì, chỉ đành bất lực phì cười lắc đầu rồi phủi tay tiến lại.
" Hạ trưởng môn, hiếm khi có cơ hội được diễm phúc ở riêng với người!" - Giang Kiệt vui vẻ nói.
" Đừng học theo dáng bộ của Mặc Việt Cơ!" - Hạ Thất Phượng không nhìn hắn chỉ vô tình đáp.
" Chúng ta đều lớn cả rồi! Yến??? Tiếng gọi này là ý nghĩa gì?" - Giang Kiệt thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói.
" Là để đánh thức lương tâm!" - Hạ Thất Phượng nhàn nhạt đáp.
Giang Kiệt lại còn không nhịn được cười nhưng vẫn cố nhịn.

Nhìn cô nương trước mắt, từ lúc y chỉ là tiểu cô nương - Tiểu Ngân Hạnh ngày ngày quấn lấy hắn hỏi nhiều chuyện thế gian, ngày ngày ba người phế nhân cùng nhau luyện võ.

Lúc đó, họ thật sự thân thiết, không gì là không thể chia sẻ.

Họ lúc đó...!là người cùng chiến tuyến...!Nhưng hiện tại....!Giang Kiệt đã là quân sư của Giang gia, một lòng muốn hãm hại tiếu nha đầu mà hắn từng hết mực cưng chiều che chở.
" Hạ trưởng môn..."
" Tại sao lại nhắm vào Giang Nguyệt Ly!" - Hạ Thất Phượng không kiêng nể liền ngắt lời.
" Muội là người thông minh! Câu hỏi này vốn không cần ta trả lời...!Chúng ta đều rõ đối phương như nào.

Đối với bản lĩnh của muội, tra ra là chuyện sớm muộn...!Đừng làm khó ta!" - Giang Kiệt một giọng điệu bất lực nói.
" Ngày ta đại chiến 18 phương diệc.


Huynh tự nguyện rút lui là vì không muốn bị ta phát hiện?" - Hạ Thất Phượng ngay người lại nhìn hắn, thẳng thắn nói.
" Có thể nói là vậy!...!Muội...!Đã lớn rồi...! Trông rất đẹp!....( Ta vẫn là không nợ xuống tay với muội)" - Giang Kiệt vẻ mặc trầm tư nói.
" Việc khác ta không quản! Nhưng trẻ con vô tội.

Người nhà các người muốn đấu thì tìm ta mà đối phó!" - Hạ Thất Phượng một vẻ mặt lạnh lùng ghét bỏ nói.
" Quả nhiên!...!Ta có làm gì bây giờ cũng không rửa sạch tội nổi nữa rồi!...!Ở một thế trận.

Không có thứ gì là bảo toàn, thí đi một quân yếu nhưng lại lót vinh danh cho nó và toàn quân.

Là một mũi tên trúng hai đích!" - Giang Kiệt cười mờ ám nói.
" Giang Nguyệt Ly đóng vai trò là nước cờ thế mạng hồng để Giang Anh Túc thoát khỏi thị phi?" - Hạ Thất Phượng liền nhíu mày hỏi lại.
" Đúng! Quả thật Tiểu Ngân Hạnh nhà ta thông minh!" - Giang Kiệt cười phớ lớ đáp.
" Giang Kiệt! Lựa chọn là ở huynh, ta không quản.

Gọi một tiếng Yến là vì vẫn còn tôn trọng huynh.

Nhưng nếu tiếp tục làm sai...!Vậy chúng ta không quen biết!..." - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ mà nói.
" Vậy trước giờ Yến và Lang có ý nghĩa gì với muội!...!Hạ trưởng môn...!không phải trước đây luôn giả vờ không quen biết sao?...! Vậy tại sao lúc này đây lại gợi lên những kí ức này!" - Giang Kiệt có chút vô vọng, nét buồn nhưng tâm tình trống rỗng, vô lực đứng yên chôn chân tại chỗ mà nói.
" Yến, Lang hay Tiểu Ngân Hạnh đều kí ức đẹp của chúng ta...!Ta luôn xem hai người là sư huynh...!Kính hai người như ca ca của ta...!Chỉ là việc như hiện tại, ta không thể chấp nhận được!..." - Hạ Thất Phượng có chút dao động nói.
" Hạ Thất Phượng! Nếu ta được lựa chọn một làn nữa! Ta vẫn sẽ chọn con đường mà ta đã bước đi!...!Nhưng chỉ có người là luôn khiến ta cảm thấy đau khổ với chính quyết định của mình!" - Giang Kiệt trầm giọng, yết hầu không thoải mái mà sẽ giật, cổ đã khô khốc vô cùng bi lụy.
" Con được đã chọn thì không còn có thể hối hận...!Ta bây giờ cũng không phải trẻ con để mà đi oán trách người khác...!Còn huynh...!Giải thoát cho bản thân đi!" - Hạ Thất Phượng một vẻ mặt lạnh thoáng qua chút thất vọng nói rồi nhanh chóng lướt qua người nam nhân, tiến vào trong đại điện.
Ở Thành Cực điện ngay lúc này:
" Bọn con chuẩn bị xong rồi!" - Đệ tử Giang hiếm khi ngoan ngoãn tươi vui nói.
Hành lý, y phục trang trọng đã sẵn sàng.
" Sắp tới lễ Tịch Nguyên rồi!...!Lại còn xảy ra việc này..." - Lam Phong ngồi ở một bên buồn thỉu nói.
" Hồng y đã gửi đến hết chưa?" - Hạ Thất Phượng nhàn hạ nhấm nháp trà nói.

" Có rồi!...!Năm nay trong thành sẽ tổ chức lễ lớn rất vui đó!...!Nhưng mà....!Một tuần trước tiểu thế tử sinh thần 2 tuổi có tin đồn không hay.

Toàn bộ hoàng thất loạn cả lên.

Giờ lại thêm việc này...!Tuy rằng chỉ cần con bé bái tổ, việc sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống thôi, không ai muốn đào bới lên thêm...!Dù vậy, tâm trạng vẫn là không thể như trước!...! Muộn nói xem Hoàng Quý Phi vì sao hô mưa gọi gió như vậy? Bà ta thật sự không sợ gì sao?" - Lam Phong thở dài nói.
" Vậy vì sao người gọi Giang Anh Túc là Hoàng Quý Phi?" - Hạ Thất Phượng lập tức hỏi lại với một thái độ thờ ơ.
" Vì bà ta là Hoàng Quý Phi!" - Lam Phong lập tức đáp.
" Vậy tại sao không là Hoàng mẫu phi!...!Những phi tử khác không phải người đều gọi là mẫu phi sao?" - Hạ Thất Phượng lập tức phản bác.
" Ta..." - Lam Phong cứng họng không thể đáp tiếp.

" Là vì đến cả Tam công chúa nắm binh quyền 3 vạn thống quân cũng sợ bà ta!" - Hạ Thất Phượng nói tiếp.
" Vậy...!Tại sao muội lại gọi thẳng tên bà ta?" - Lam Phong lập tức hỏi lại.
" Ta hận bà ta!" - Hạ Thất Phượng dùng giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt sắc lạnh nói.
" A tỷ! Xe và ngựa chuẩn bị xong rồi!" - Thương Nhiễm từ bên ngoài tiến vào bẩm báo.
" Tốt!...!Lam Phong, ngươi mang theo lệnh bài và thánh chỉ, dẫn đoàn.

Ngụy Lãng An Phong Cẩm Yên, ba người ở lại bảo vệ Phục Linh sơn.

Giang Kiệt Liễu Hạo đi theo bọn nhỏ tiến cung đi.

Nhớ bảo vệ tam công chúa!" - Hạ Thất Phượng nhàn hạ phân phó.
" Hửm?...!Tiểu Thất! Nói nghe như vẻ là muội không đi?" - Lam Phong nhận ra liền hỏi.
Hạ Thất Phượng không đáp.

Y chỉ đưa một ánh mắt lười biếng liếc nhìn người kia.
" Vậy muội bảo ta đồng ý chấp thuận với Hoàng Quý Phi mời một Háp Ky Nữ làm gì?...!Mẫu phi một mực sống chết không đồng ý.


Ta còn tưởng muội có kế gì hay!" - Lam Phong thất vọng nắm chặt thánh chỉ trong tay nói.
" Từng đọc qua thánh chỉ chưa?" - Hạ Thất Phượng lười biếng giải thích hỏi.
Lam Phong liền mở thánh chỉ ra đọc:
Nhân ngày vui của hoàng thất, cũng là để chúc phúc cho thất công chúa và Ngọc phi.

Hoàng Quý Phi muốn truyền vào cung một Háp Ky Nữ mua vui!
" Hiểu rồi chứ?" - Hạ Thất Phượng chán ghét nói.
" Là có ý nghĩa gì?" - Lam Phong không hiểu rõ liền hỏi lại.
" Tam công chúa chắc là vẫn chưa biết nhiều về dị tộc Yên Nam...!Mỗi khi hoàng thất có việc gì vui thường mời về một Háp Ky Nữ múa hát mua vui.

Háp Ky Nữ chính là một thanh lâu nữ nhân hạng sang.

Bán nghệ không bán thân!" - Lam Lan nhanh chóng tiếp lời...!Lam Lan là người tinh tế, vừa nhìn liền biết y không muốn nói thêm nên giúp y giải thích.
" Tiệc vui lại mời một nữ tử thanh lâu? Là loại thể thống gì?" - Lam Phong cáu gắt nói.
" Háp Ky Nữ tuy đặc điểm giống thanh lâu nữ tử.

Nhưng mà từ khi Yên Nam khai quốc hằng năm đều có một đội nữ nhân này tiến cung mua vui lễ lộc....!Nhưng gần đây không còn nữa nên Tam công chúa không quen!" - Lam Lan giải thích thêm.
" Nếu đã là sở thích của ông cha từ thời khai quốc...!Vậy tại sao lại biến mất được chứ?" - Lam Phong ngây thơ nói.
" Háp Ky Nữ xuất thân là người có tài nghệ được dưỡng từ bé của dị tộc Yên Nam.

Mà chỉ có dòng con cháu chính tông mới được hưởng giáo dưỡng này....!Cho nên là nói.

Giang Anh Túc muốn ép nữ nhân còn xót lại duy nhất của chính tông phải ra mặt.

Cũng có thể là muốn nắm thóp Ngọc phi, muốn bà ấy ngoan nngão nghe lời." - Hạ Thất Phượng nhàn nhã cắn hạt dưa nói.
" Nếu như vậy sao muội lại còn bảo ta đồng ý, xin phụ hoàng mang thánh chỉ ghê tởm này đến đây!.." - Lam Phong bức xúc nói.
" Phỉ báng thánh chỉ của thánh thượng là tội chết....!Hơn nữa, năng lực của người không đủ.

Lấy cương đấu cương với bà ta thì chả khác gì lấy trứng chọi đá.


Không bằng ngoan ngoãn nghe lời." - Hạ Thất Phượng ôn tồn giải thích.
" Vậy muội định hóa thân thành Háp Ky Nữ!...!Đó là thân phận gì không phải muội không biết!" - Lam Phong càng thêm rối bời, cuốn quít cả lên.
" Nữ tử thanh lâu hạng sang???...!Ta cả đời này chỉ đơn độc, còn sợ gì đồn đoán.

Một Háp Ky Nữ thì có làm sao?...!Nhà ta nhiều đời là mỹ nhân họa quyến, Tửu Hoa Lâu ở Đông Kinh còn là của Tam gia...!Thân phận mà người nói...còn có tác dụng gì sao?...!Năm xưa Ngọc phi cũng là Háp Ky Nữ được tiến cống." - Hạ Thất Phượng cười nhạt đáp.
" Đúng là ta có nghe qua...!Nhưng mà ban nãy muội dặn dò! Giống như là muội không đi! Như vậy...!Muội có tính toán gì sao?" - Lam Phong lại hỏi.
Hạ Thất Phượng vẫn là không đáp.

Nhưng lần này khác với những lần trước...!Lúc trước không trả lời nhưng nhìn vào biểu thái cũng nhìn ra y vẫn đang tiếp tục nghe.

Nhưng bây giờ không nói là do toàn thân khó chịu.

Hai đầu mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Có vẻ như vô cùng đau đớn.
Chén trà cũng bị y vội đặc xuống mà ôm ngực thở d.ốc....
" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn lập tức lo lắng lao tới kiểm tra y.
Tiểu Sơ Mạn vẫn là theo thói quen, thấy y có biểu hiện lạ liền là người phản ứng nhanh nhất.

Chạy đến xem y.

Mặc kệ bản thân đang làm gì...!Bỏ lại Giang Nguyệt Ly đang ngồi thất thần vì đang nói chuyện với người trước mặt, lại bị con bé hất tay ra để chạy đến bên người khác.
Từ ban nãy tới giờ....!Giản Sơ Mạn thật sự nghĩ rất nhiều.

Nào là cách để quên đi Hạ Thất Phượng, cách để không đặt nhiều tình cảm vào y.

Muốn nịnh nọt lấy lòng Giang Nguyệt Ly, nãy giờ vẫn là nói chuyện vui vẻ để hàn gắn thâm tình.

Hai tay năm chặt nhau vui vẻ nói.
Nhưng khi thấy Hạ Thất Phượng như vậy, lại như một phản xạ, vội hất tay Giang Nguyệt Ly ra mà lao đến.


Bình luận

Truyện đang đọc