ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


Kể từ lúc đó, phu nhân lúc nào cũng túc trực trong phòng của Hạ Thất Phượng.

Mấy thị nữ chạy ra chạy vào liên tục, tôi chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, phu nhân không cho vào, Tiểu Ái cũng không được vào.
" Phu nhân, mở cửa.

Cho con vào." - Tiểu Ái đứng bên ngoài sốt ruột hô lớn.
" Tiểu Ái bình tĩnh, trưởng môn pháp lực cao thâm, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu." - Ngụy Lãng đứng gần đấy lên tiếng.
Nơi đây chỉ có mấy phương diệc và vài đệ tử Giang gia đứng lại.

Những kẻ khác đều phải đi làm việc.

Theo lệ, trưởng môn bị thương thì phương diệc phải đứng canh bên ngoài là đúng, nhưng mà Giang gia đứng đây làm gì?
" Tiểu Ái, ngươi qua đây cho Cẩm Yên phương chủ trị thương đi.

" - Nguyệt Ly có chút dè dặt nói.
" Các ngươi còn đứng đây làm gì? Muốn hại người thêm nữa à.

Người bên trong bị thương không phải người nhà các ngươi, các ngươi không lo là phải.

Ta nói cho các ngươi biết, A Phượng mà có mệnh hệ gì ta chết cũng phải giết hết đám người Giang gia các ngươi." - Tiểu Ái tức đỏ mặt túm lấy cổ áo Nguyệt Ly xô đẩy.
" Tiểu Ái dừng lại, trong việc này Nguyệt Ly tỷ ấy đâu có lỗi, sư phụ bị thương là do cứu chúng ta mà.

Ngươi hà cớ gây khó dễ cho tỷ ấy." - Giản Sơ Mạn vội chạy đến can ngăn.
Khác với thái độ phản đối gay gắt của lúc trước, bây giờ Giản Sơ Mạn như đứng cửa giữa, vô cùng khó xử.


Bởi vì cô cảm thấy mình như đã nợ một ân tình của Hạ Thất Phượng nên không thể chống đối như vậy.
" Cút! Ngươi cút theo bọn họ, ngươi từng nói không nhận là đệ tử của A Phượng mà, gọi sư phụ làm gì chứ? Ngươi trước giờ có từng coi Hạ gia là nhà chưa, hay chỉ toàn là lợi dụng.

Ngươi ghê tởm bọn ta lắm chứ gì? Nói bọn ta ỷ thế hiếp người, vậy để ta nói ngươi biết, ngày đó ngươi té thác là do ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy, là chính ta đạp ngươi từ vách đá xuống khiến ngươi mất trí như bây giờ.

Ngươi từ nay đừng mang họ Hạ nữa, đổi họ Giang đi, Hạ gia ta vô phúc mới có đệ tử như ngươi." - Tiểu Ái tức điên lên, nước mắt lưng tròng quát.
Giản Sơ Mạn nghe xong câu này thì ngớ người ra, trong đầu đột trống rỗng, không nghĩ được gì.
Mấy phương diệc mới vội đến ngăn ra, tránh hai bên lại đánh nhau.
" Tiểu Ái, chân ngươi chỉ vừa mới được xử lý sơ qua thôi, đừng cử động mạnh." - Cẩm Yên vội ôm Tiểu Ái lại, tránh để cô tiếp tục gây loạn.
" Tiểu Ái, ngươi không cần phải nhất thiết có thành kiến với bọn ta như vậy?" - Giang Thành có chút nhẹ giọng khiêm nhường nói.
" Vậy các ngươi đứng đây làm gì? Trong lòng các ngươi rõ nhất, lúc nãy các ngươi cũng đã thấy hết rồi, A Phượng nhà ta bị thứ gì làm hại.

Băng Quyết Thương, cái thứ quái quỷ đó là bí thuật của nhà nào?" - Tiểu Ái lớn giọng quát lại.
Nói đến câu này, đệ tử Giang gia đột nhiên im lặng, cúi đầu không dám nói gì hơn, cũng phải Băng Quyết Thương đó là bí thuật của nhà họ Giang mà.
* Cạch * Tiếng mở cửa.
Mấy thị nữ cầm từng thau nước đi ra, trong nước đã bị nhiễm đỏ, ngay cả chiếc khăn trắng cũng đỏ thẳm.
" Tiểu chủ, phu nhân nói người nên giữ im lặng một chút, mời mọi người đi cho." - A Sương tiến lại gần nói.
Bên trong gian phòng của Hạ Thất Phượng:
" Haiz, đứa trẻ đó khả năng diễn xuất cũng thật tài tình.

Đến ta nghe cũng lo là con sắp chết rồi đấy." - Nhan Linh Lung bình thản nói.
Hạ Thất Phượng đang nằm trên giường khẽ động ngồi dậy.
" Cẩn thận một chút, tuy không nghiêm trọng nhưng mà thời gian này con nên ở trong điện, hạn chế ra ngoài.


Bản thân là nữ nhi lại không biết giữ gìn, thương tích đầy mình như này, thật đáng tiếc." - Nhan Linh Lung thở dài nói tiếp.
Hạ Thất Phượng không đáp, chỉ rũ mắt xuống có chút phiền não.
" Chuyện hôm nay con nghĩ thế nào?" - Nhan Linh Lung lại nhàn nhã húp ngụm trà nói.
" Người như Trương lão tướng mưu lược rất giỏi, không phải là người tùy tiện.

Ông ta vốn không cần thiết phải đích thân đến.

Có lẽ là bị người ta ép đến để dò thám." - Hạ Thất Phượng suy nghĩ kĩ càng nói.
" Nói như vậy, kẻ đứng sau tất cả lại chưa hẳn là Giang gia.

Người như Giang Lịch rất trọng nghĩa tình, sẽ không để đồng bọn mình chịu thiệt thòi.

Kẻ dám hi sinh một quân cờ để đạt việc, cách làm này đúng là thâm độc." - Nhan Linh Lung vừa phân tích vừa nói.
" Nếu nói như vậy, Giang gia cũng chỉ là một quân cờ khác trong tay họ.

Nếu là nhắm vào con thì chúng muốn thứ gì chứ?" - Hạ Thất Phượng có chút trầm tư.
" Ta không hi vọng là sẽ diễn ra như những gì ta nghĩ." - Nhan Linh Lung nhỏ giọng buồn bã nói.
" Sao ạ?" - Hạ Thất Phượng nghe không rõ liền hỏi lại.
" Thất Nhi, ta biết từ bé con đã rất hiểu chuyện.

Dù sao con cũng không mang họ Hạ, năm đó nếu không phải vì ta vô dụng khiến bản thân không thể sinh con thì cũng không khiến con phải bị ép ra nơi chém giết đó.


Ta thật lòng chỉ muốn con sống một đời an ổn, có được người thương yêu con, cùng con lập thất.

Cho nên, hứa với ta đừng vì nhất thời nóng giận mà chọn nhầm đường.

Được không?" - Nhan Linh Lung có chút lo lắng, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy tay của Hạ Thất Phượng, tay còn lại sờ lên má cô, ân cần nhắc nhở.
" Con là người họ Hạ, có chết vì họ Hạ con vẫn cam lòng." - Hạ Thất Phượng không nghĩ nhiều liền đáp.

....Tối hôm đó....
Màn đêm tĩnh lặng, về tối Hàn Băng điện hàn khí nặng nề, lạnh đến buốt xương.

Hạ Thất Phượng vẫn như mọi ngày, ngồi ngay ngắn đọc kinh thư, chỉ mặc một tầng trung y, bên ngoài khoác lớp áo bào mỏng tanh.

Không sợ lạnh sao?
Dáng vẻ cô ta như này mới khiến người ta động lòng một chút, nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Cổ quấn một lớp băng, phần bả vai cũng vậy và còn rất nhiều chỗ khác.
" Khụ...khụ...!Còn muốn nhìn đến bao giờ?" - Hạ Thất Phượng bị ho vài cái rồi lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nói.
* Lạch cạch *
" Sư phụ." - Giản Sơ Mạn đứng phía sau chiếc cột lớn hôm trước bước ra, trên tay còn bưng một khay thức ăn, bên trên là đũa muỗng cùng một thố gì đó.
" Ai cho ngươi đến?" - Hạ Thất Phượng lại lạnh lùng nói, đến nhìn cũng không thèm nhìn.
" Đệ tử biết ban đêm không được vào phòng sư phụ nhưng mà ta thấy người từ chiều đến giờ không có ăn gì, A Sương đem vào người cũng không cho, nên đệ tử chỉ còn cách lén đi vào từ phòng mình để sang đây thôi." - Giản Sơ Mạn có chút run sợ nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói.
Trời ạ, 18 năm cuộc đời chưa từng phải hầu hạ ai vậy mà lại vì người này xuống nước nhỏ.

Không sao, cô ta là ân nhân cứu mạng mình, như này cũng vừa hay hoàn thành nhiệm vụ.
" Xem ra là ngươi không cần đầu của mình nữa." - Hạ Thất Phượng vẫn một mực lạnh nhạt nói, tay thì nâng cao sách không thèm để ý đến sắc mặt Giản Sơ Mạn.
Đành liều thôi, đến cũng lỡ đến rồi.

Hi vọng quy luật mạng vàng của nhân vật chính sẽ có hiệu nghiệm.


Lạy phật trên cao phù hộ cho con, nếu con không chết con sẽ cúng thật nhiều trái cây hương quả.

Mong người hiển linh phù hộ độ trì cho con qua kiếp này.
" Bay đầu cũng được, con đã tốn công hầm cả một buổi chiều rồi, hai tay bỏng hết lên." - Giản Sơ Mạn nói rồi không đợi Hạ Thất Phượng kịp phản ứng liền chạy đến đặt khay thức ăn lên bàn cô, mở nắp ra.
" Hỗn xược, không biết..." - Hạ Thất Phượng đang nói giữa chừng thì bị ngắt ngang.
Bởi vì Giản Sơ Mạn chỉ chờ lúc cô hạ sách xuống mở miệng la mình thì liền đút cho cô một đũa vào miệng.
" Ngon đúng không?" - Giản Sơ Mạn lấy hết can đảm vờ cười ngây thơ vui vẻ nói.
* Sụt * Tiếng húp thức ăn.
Hạ Thất Phượng không đáp nhưng miệng thì húp hết mấy sợi bánh mà Giản Sơ Mạn đút cho, rồi lại tự cầm đũa muỗng thử chút nước dùng.
" Đây là thứ gì?" - Cô ta lạnh nhạt hỏi.
" Cái này gọi là hủ tiếu bánh canh, bình thường thì người ta ăn hai cái này riêng nhưng mà con thích ăn chung nên quen tay làm cho sư phụ như vậy, mà nước dùng của hai thứ này cũng gần giống nhau nên ăn chung cũng rất hợp.

Sợi nhỏ nhỏ chính là hủ tiếu, sợi bánh lớn trắng sữa là bánh canh....!Đây là món con rất thích,...!người thấy ngon không?" - Giản Sơ Mạn nhìn Hạ Thất Phượng ăn, bản thân có chút vẫn sợ sợ cố gắng trả lời câu hỏi này.
Hạ Thất Phượng lúc này lại ăn rất nhiệt tình, hết gắp này đến gắp khác.

Ăn trông rất ngon miệng, đến Giản Sơ Mạn còn không nghĩ đến món ăn của mình lại có sức hút như vậy.
" Dở tệ!" - Hạ Thất Phượng ăn xong liền lạnh lùng đáp.
"Dở!" - Giản Sơ Mạn bị kinh ngạc hỏi lại.
Dở mà ăn hết một thố đầy à.
" Có việc gì sao? Ngươi nên đi trước khi ta đổi ý, lại muốn giết ngươi." - Hạ Thất Phượng chống tay lên bàn, kê mặt lên nhìn Giản Sơ Mạn có chút thích thú nói.
" À...Con đi, con đi ngay." - Giản Sơ Mạn vừa kịp phản ứng liền chụp lấy khay thức ăn vội chạy đi.
________
Một triết lý nhỏ từ vị trí của bạn nhỏ Giản Sơ Mạn và cũng là lý do mà cô ấy chọn ăn hủ tiếu bánh canh.
" Khi bạn đi ăn ở quán lề đường, bạn vừa thích bánh canh vừa thích ăn hủ tiếu và phân vân không biết gọi gì thì hãy chọn hủ tiếu bánh canh.

Vừa được ăn hai món lại còn không mất tiền gọi 2 tô, chỉ cần gọi một tô bảo ông chủ làm theo vậy là được."


Bình luận

Truyện đang đọc