ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


* Xin chú ý, mọi hành vi làm lạc mạch truyện trước khi được tác giả cho phép đều sẽ tính là sai phạm, có thể bị trừ toàn bộ số điểm* - Tiếng của hệ thống phát lên.
Sao vào lúc này hệ thống lại thông báo? Mình có làm gì quá sao? Đúng rồi, nguyên tác là Giang Nguyệt Ly và Hạ Sơ Mạn, mình lại ở cạnh tỷ ấy thể hiện vẻ mặt lo cho người khác, không có gì ảnh hưởng giao tình, gây liên lụy tới mạch truyện.

Giản Sơ Mạn à Giản Sơ Mạn, mày phải tỉnh táo một chút, không được suy nghĩ lung tung, con phượng hoàng ấy không tốt lành gì đâu.
* A...a...a * Tiếng Từ Dung la oán lên.
Từ đỉnh đầu cô ta lại có luồng sáng như chẻ dọc cơ thể ra làm đôi.

Một đóa hoa linh lực khai nở trên chiếc ghế chính vị của trưởng môn, nó dần dần lớn lên dần dần thúc đẩy sức mạnh gây sức ép đến xung quanh.

Từ cánh chim phượng, những chiếc lông vũ rực rỡ quấn quanh, càng làm tăng thêm linh lực tỏa ra.
" Nóng..nóng...nóng chết ta rồi.

Bụng của ta, đầu của ta." - Từ Dung đâu khổ khóc, từng chút khí tức yếu ớt của người tu tiên trên người cô ta bị rút cạn.

Nếu thật sự mất hết, cô ta sẽ trở lại làm người thường, chịu đựng toàn bộ cơn đau dằng xé do cái thai họa này mang đến.
" Grừ grừ...!aaa..." - Tà Yêu bắt đầu gào thét, vòng tường chú đang ngày càng siết chặt, đến mức khiến cô ta muốn trốn cũng không thể.

Cô ta dùng mọi cách bộc phát tà tính đẩy hắc khí ra ngoài để bảo vệ.
Cảnh tượng thật sự rất rùng rợn, nét mặt của Tà Yêu cũng như gương mặt từng kẻ Trương gia đang bị trị tội, nứt nẻ, mắt trợn trắng không thấy tròng đen, miệng chảy ra lại dịch tể xanh đen kinh dị, có kẻ còn chảy ra từ mắt.
" Canh giờ đã điểm, thực thi án hình!" - Hắc vô thường uy nghiêm nói.
Bạch Vô Thường liền phất mạnh cây phất trần.

Một cơn gió mạnh liền ập tới, khắp trời như vũ bão.

Bông hoa kia cũng được nâng lên, di chuyển về phía Tà Yêu.

Nơi mà nó lướt qua đều tạo ra kết bảo vệ, mang theo nguồn linh lực cuồn cuộn bay đến.
" Hạ Thất Phượng! Đi chết đi." - Tà Yêu nói rồi xong thẳng về phía đóa hoa.
Một trận mưa khói nổ ra, hai bên đất đá nổ tung, bụi bay mù mịt không thấy rõ.


Ánh sáng đỏ phát lên giữa đám khói.

Hoa kia hóa thành người đánh trả yêu ma.
* Ầm * Một trận giao đấu nổ ra.
Linh lực đỏ thẫm đánh tới không chút nhượng bộ.

Một tiếng vút lên từ đám khói, thân hình một nữ nhân thân mặc giáp y, ánh mắt kiên định.

Cô dùng đôi tay trần đánh với Tà Yêu.

Tà Yêu cũng không kiêng dè, trực tiếp nhảy lên để đấm chết người kia.

Dựa vào ngoại hình đúng là một trận đấu không cân sức.
Đón đánh giáng xuống, từ tay Hạ Thất Phượng lại đẩy một thứ linh lực nóng rực đốt chảy một mảnh da thịt trên tay người đối diện.
Máu của Tà Yêu rơi xuống liền khiến cỏ cây lụi tàn, mất hết sự sống.

Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, nhất quyết muốn đồng quy vô tận cùng Hạ Thất Phượng.

Dù tiếng kêu gào đã thảm thiết vang núi.
Khói bụi tan hết mới thấy rõ thế cuộc.

Tuy Hạ Thất Phượng thân mang hộ giáp, nhưng tay chân đều không có đồ bảo hộ, tuy là đánh trực chiến nhưng cũng chỉ đơn giản là vài vết trầy xước.

Còn Tà Yêu, cả thân đã bị chú thuật bám lấy, hai tay hai chân đều mất hết da thịt của Tà, chỉ còn tay chân da thịt của Giang Sương.
" Không ngờ đến, võ công của trưởng môn Phục Linh lại thâm hậu như vậy." - Mọi người đều tán dương.
" Tại sao chứ...!tại sao ngươi lại không xảy ra vấn đề gì?...!Rõ ràng lớp da vẩy này có độc." - Tà Yêu tức điên thều thào nói.
" Bởi vì Bổn Tôn là đệ tử của Nguyên Phá Tiên Tôn, là con cháu của Dược Tiên Nữ." - Người kia chỉ đơn giản đáp.
Tà Yêu tức điên máu, lần nữa xông đến đánh cận chiến với Hạ Thất Phượng.

Người kia lại không có ý nào muốn dùng tới pháp thuật chống lại, bình thản tiếp nhận, thủ tấn.


Một lần cung tay đánh trả cú đấm của Tà Yêu, tiếp đó liền nhanh chóng thi triển võ công.

Một đá vào ngực phải, cú đá thắng chân vào mặt, một bước đá móc thẳng vào cằm khiến Tà Yêu choáng váng.
Nói không ngoa, từng đường đánh của Hạ Thất Phượng đều phô bày ra được chân cô ấy rất đẹp.

Thắng tấp dứt khoát, không hổ là đệ tử của Nguyên Phá Tiên Tôn, thể lực không tồi chút nào.
Tà Yêu không tài nào đủ sức chống trả, cuối cùng bị thu nhỏ.

Cơ thể người thường của Giang Sương trở lại, chỉ là vết thương lớn nhỏ chằng chịt, vết rạn vết ác trớ hiện đầy rẫy.

Nhưng đôi mắt vẫn bị Tà Yêu khống chế.
* Grừ..a..a...a*
Tà Yêu gầm gừ, hai lòng bàn tay cung lại, tập trung hắc thuật tạo ra khối cầu đen xẫm đánh về phía Hạ Thất Phượng.
" Sư phụ!" - Giản Sơ Mạn lo lắng hét lên.
Dường như trong lúc đó, Hạ Thất Phượng lại có chút phân tâm.

Rõ ràng là gần như vậy lại không tránh kịp, hưởng trọn tất cả.

Tà Yêu liền đắc ý cười lớn.
" Trúng rồi, trúng kế rồi.

Hạ Thất Phượng trúng hắc tinh lực rồi.

Để ta xem xem cô còn kiêu ngạo được bao lâu." - Cô ta nói đầy ma mị.
* Hắc tinh lực là một pháp thuật tương tự chú ru ngủ kết hợp với chú con rối.

Khiến người khác phục tùng mình vô điều kiện.


Nhưng có điểm đặc biệt, người trúng phải sẽ bị kẻ thi pháp nhìn thấy được điểm yếu, cụ thể là người bản thân trân quý nhất.

Nếu như vậy, nó có thể lợi dụng để khiến người đó phục tùng mình.

Dần về sau là rút dần linh thức, khiến người ta chết dần chết mòn.
" Sư phụ! Xin lỗi!" - Giản Sơ Mạn tự trách nói.
Mày làm cái gì vậy? Đã giúp không được sao còn lại thành ra hại người rồi.
Ánh mắt Hạ Thất Phượng trở nên đờ đẫn, nhìn vô thức về phía trước.
" Ta xem xem, kẻ mà ngươi trân trọng nhất, điểm yếu của ngươi là ai." - Tà Yêu cao giọng thích thú nói.
" Nhật Hạ" - Thương Nhiễm lo lắng chạy xuống nhưng bị Hắc Bạch Vô Thường ngăn lại.
Một thân hiện lên trước mặt Hạ Thất Phượng, rất nhiều dáng dấp nữ nhân khác nhau, nhưng có thể thấy rõ được vài người là Ngọc Phi Tuyết Băng thị, Hoàng Quý Phi Giang thị, vài vị công chúa hoàng tử đây dường như là ở giai đoạn lúc còn nhỏ, vì dáng dấp của những người hiện ra trông rất trẻ, khác xa với hiện tại.

Vả lại Hoàng Quý Phi Giang thị - mẫu thân Thái Tử Trường An cũng đã mất rồi.

Chuyện kì lạ là sau đó những người đó đều bị hóa thành thủy tinh tan nát nứt nở.

Đó là tiền lệ chưa từng có trong pháp thuật này.

Chẳng lẻ cả khối người ấy, đều làm Hạ Thất Phượng không thể trân trọng nữa sao?
Từng thân ảnh vỡ, Hạ Thất Phượng lại dần rơi nước mắt.

Cô đưa tay về phía trước, từ từ bước đến như muốn giữ lại từng người từng người một nhưng đã quá muộn.

Chỉ còn lại một chiếc bóng hình cuối cùng không hiện rõ.

Nhưng đó cũng chính là cái bẫy, nếu Hạ Thất Phượng ôm lấy nó, linh lực lập tức tiêu tan, hồn phi phách tán.
" Nhật Hạ" " A Phượng" " Hạ Thất Phượng" - Những người kia đua nhau gọi, họ sợ cô không kịp tỉnh lại thì sẽ chết mất.
Họ muốn ào xuống kéo cô ra nhưng lại bị kết giới khóa chặt.

Nước mắt trên mặt Hạ Thất Phượng không ngừng rơi, cô cứ từ từ chậm rãi tiến về phía trước.

Từng bước nặng nề thì Tà Yêu còn hả hê.

Lần này thì tiêu thật rồi, cô đã tiến gần đến chiếc bóng cuối cùng rồi, còn đưa tay chuẩn bị ôm nữa chứ.
" Ngươi chết chắc rồi." - Tà Yêu đinh ninh nghĩ.

* Xoẹt ...!rắc...*
* Howzzz hớ..hơ ooo* thanh âm hốt hoảng, máu lũ lượt trào ra từ miệng khiến thanh âm ứ đọng, không thốt nên lời.
Con dao nhỏ đâm xuyên qua ngực trái, linh đan cũng vỡ máu tươi tràn ra ướt đẫm cả bộ y phục.
" Ngươi..

ngươi...ngươi.."
" Ta từng nói, những chuyện không cần biết thì đừng cố tìm hiểu.

Ngươi còn dám đưa họ đến trước mặt ta." - Giọng Hạ Thất Phượng gằng xé nói.
Thì ra cô không phải là bị trúng kế, mà là tương kế tựu kế.

Giả vờ dính bẫy, giả vờ đi vào đường chết để Tà Yêu lơ là cảnh giác.

Sau đó một đao nhanh gọn giết ch.ết cô ta.
Tà Yêu ngã mạnh xuống đất.

Vết thương đã quá nặng công thêm hỏa hệ mạnh mẽ, đã không còn có thể cứu chữa được nữa.

Lập tức chết tươi.
Một tấm khăn trăng lập tức bây đến phủ lên mặt cô ta.

Hạ Thất Phượng chỉ nhẹ nhàng đến gần, rút lại con dao đã đâm cô ta.

Có lẽ đó là một vật không thể bỏ đi.

Người đó ve vuốt lưỡi dao rồi rọi nó dưới ánh nắng.
" Cô ta đã sa đọa ngạ quỷ.

Không thể cứu chữa lại thêm Tà Thuật.

Chúng ta nên xử trí thế nào?" - Hắc Bạch Vô Thường kính cẩn hỏi.
Hạ Thất Phượng rất trầm mặc, thờ ơ, nhưng vẫn gắng cạy miệng nói mấy chữ: " Hỏa táng, gạch tên khỏi sổ sinh tử, diệt nguyên thần."
" Vâng "


Bình luận

Truyện đang đọc