ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


Thần trí thật sự rất mơ hồ.

Toàn bộ thể lực như bị rút cạn.

Đôi mắt cũng không còn linh hoạt, không thể nhìn rõ.
" Có chuyện gì?" - Nhan Linh Lung vừa đến đã phải vội chạy lại gần xem xét.
Đôi cánh đó có linh lực hỏa hệ cực đại.

Thật sự khủng khiếp.

Có thể nhìn ra nó khiến cho lưng của Hạ Thất Phượng chảy một mảng lớn màu đỏ thẩm.
" Thất Nhi! Ta ở đây! Con có thể thả lỏng rồi." - Nhan Linh Lung ở cạnh bên vỗ về, đau xót nói.
Y coi như đã có được người đáng tin.

Không cố giữ khư khư.

Mở rộng hai cánh ra.

Một thân người cao lớn lại quỳ trên đất.

Ôm lấy bả vai một đứa trẻ, vẻ mặt còn rất đau lòng.

Còn đứa trẻ kia cũng chẳng khá khẩm gì.

Cả người đỡ đẫn, hai mắt như một màng sương trắng đục vắt ngang.
Có lẻ thứ khiến con bé cảm thấy ấm nóng là chiếc lông vũ trước ngực.

Hình như nó là để hộ khí.

Giúp linh lực và thể trạng của Giản Sơ Mạn được ổn định.
12 người kia như đứng đực ra.


Tay cầm kiếm có chút líu quýu không biết xử trí như nào.

Hạ Thất Phượng vậy mà lần đầu lộ ra ánh mắt sát khí trập trùng vì một người khác.

Lườm họ một cái đầy cay nghiệt khiến họ càng thêm sợ hãi.
" Tiểu chủ! Bọn ta..." - một kẻ lập tức muốn phân bua.
" Cút " - Hạ Thất Phượng quát lên.
12 kẻ đó liền lập tức biến mất vào không trung.
" Sư phụ!...!Người vẫn tốt chứ?" - Giản Sơ Mạn khó khăn nói.
" Ngươi im miệng! Vi sư sẽ chữa cho ngươi! Đợi ta!...!Các ngươi không được động vào con bé.

Sư Nương người trông nó giúp con một lát." - Hạ Thất Phượng gấp rút nói.
Tiểu Ái nghe qua đã hiểu vội chạy đến.
" Đấu với thập nhị hộ vệ của Phượng Ngọc Cát.

Tiểu Sơ Mạn cũng quá liều rồi." - Tiểu Ái e dè nói.
" Nhanh làm việc của ngươi!" - Hạ Thất Phượng nghiêm khắc nói.
Tiểu Ái liền không thể không nghe.

Con bé thi chú lên người Hạ Thất Phượng.

Cả hai đứng tách biệt với mọi người.

Từng động tác tay của Hạ Thất Phượng được Tiểu Ái lập lại giống từng chút một.

Tiểu Ái đứng trước y đứng sau.

Linh lực vây quanh là linh lực từ đôi cánh của Hạ Thất Phượng.
" Với linh lực của phượng yêu hi vọng là đủ.

Bằng không sẽ rất ảnh hưởng đến trường mệnh của ngươi...!Tuy tính vào đường chết, nhưng chết sớm quá so với quá trình thì lại không hay....!Ngươi cẩn thận một chút.

Đừng gấp rút.

Đồ đệ của ngươi đã có Dược Tiên Nữ lo rồi." - Xuân Thu khẽ nhắc nhở.
Nhưng y dường như không nghe lấy một lời vào tai.

Động tác tay ngày càng gấp rút.

Lông trên cánh cũng bị ép bay đi tất thảy để mở ra pháp trận.

Một đại đại trận pháp màu vàng nhạt sáng chói xuất hiện.

Có một cây phượng vĩ xuất hiện trong khoảng hư vô.
Tiểu Ái cũng vì quá mới, lại phải chịu sức ép của linh lực cường đại.

Đã chịu không nổi mà duy trì chú pháp...!Hạ Thất Phượng phải vội kéo con bé về sau.
" Phục Linh Sơn??? Nhiều năm như vậy.

Ta còn những tưởng các ngươi quên mất cái cây già này rồi chứ!...!Nói đi, là kẻ ngốc nào phá giấc ngủ ngon dài này của bản thụ." - Thân cây phát ra tiếng nói trầm ồn.

" Đỗ Hoa Trường lão lão!" - Hạ Thất Phượng có phần kính nể nói.
" Giọng này là của nha đầu học việc trong Đàn Linh Cát của lão thái thái...!Đệ tử Đàn Linh Cát vậy ta không làm khó...!Nhưng mà hình như linh lực không đủ.


Đồng môn ngươi đâu cả rồi." - Đỗ Hoa Trường lên tiếng.
" Chỉ có mình ta! Một người!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc đáp.
Đỗ Hoa Trường cười phá lên đầy khinh thường.
" Ngươi! Một mình...!Đừng mơ cao nữa.

Ngươi biết Điền Ý Lỹ này đã mang giá trị là bao nhiêu không? Bản thụ là kẻ làm ăn, không từ thiện.

Một mình ngươi liệu có đủ để đổi lấy nó." - Đỗ Hoa Trường cười khinh nói.
" Chỉ có mình ta có thể mở pháp trận.

Căn bản không còn ai.

Thứ nào đáng, ngươi cứ việc lấy đi." - Hạ Thất Phượng lập tức đáp.
" Đôi cánh đó coi ra cũng đắt giá có thể sẽ đủ...!Vậy được.

Ta cân cho ngươi!" - Đỗ Hoa Trường suy tư nói.
Lá số đỏ trên thân cây rơi xuống, một bàn cân hiện ra.

Chính là loại cân hai bên.

Nếu như sức cân bên ra nặng hơn thì có thể lấy được nội dung của Điền Ý Lỹ kia.
Lá số đỏ ở đầu kia cân.

Y cũng bình thản bước lên phía cân còn lại...!Thứ đầu tiên được xem xét để trao đổi là cánh của y.

Nó có thể coi là khối linh lực là vàng ròng của phương yêu kết thành.

Vì vậy nhất định sẽ có giá trị.
" Hừm! Lại xem thế nào! Hóa ra chỉ toàn phế phẩm.

Người sắp chết lại còn dùng toàn bộ linh lực để trao đổi.

Ngươi muốn bản thụ tạo nghiệt sao?...!Thứ đó cộng với tất cả thoi mệnh của ngươi cũng không cho ra được một chữ của Điền Ý Lỹ này.
Bàn cân phía bên Hạ Thất Phượng bị nhấc lên cao trông thấy.

Nhưng không phải ở mức tuyệt đối nên vẫn có thể thương lượng.
Y không hoảng hốt cũng không vội nữa.

Tay áo bên trái rơi xuống một đoạn vải băng quấn dài.


Hình như từ vị trí đó...!Đó là nơi y luôn đeo băng trị thương.

Lúc trước chăm y, Giản Sơ Mạn cũng chưa từng có cơ hội mở tra xem.

Tiểu Ái bảo không được, hơn nữa chỉ hơi đụng vào Hạ Thất Phượng đã phản ứng không cho tiếp tục....!Rốt cuộc là thứ gì bên trong?
" Cái này thì sao?" - Hạ Thất Phượng chầm chậm hỏi.
" Thất Nhi không được.

Đừng làm điều dại dột." - Nhan Linh Lung lo lắng nói.
" Thứ này...!THỨ NÀY LÀ!...!Nha đầu, thứ này quá đáng giá.

Nó rất nặng, bản thụ không dám nhận." - Đỗ Hoa Trường từ kiêu căng ngạo mạn giờ lại tỏ ra kinh hải sợ sệt nói.
Kể cũng lạ.

Chỉ thấy một cuộn băng.

Đến hình dạng thứ bên trong còn không thấy.

Vậy mà có thể biết giá trị của nó sao?
" Ta chỉ có thứ này...!Không lấy, ngươi giữ Điền Ý Lỹ đấy mà dùng." - Hạ Thất Phượng nghiêm nghị nói.
Đỗ Hoa Trường như đã sợ.

Chính nó cũng phải e dè.

Một ánh sáng trắng chiếu vào vai y, như có thứ gì bị lấy đi mất.

Vai áo màu trắng cũng hóa đỏ.

Huyết dịch ở khóe miệng tuôn trào bị y ngậm nghẹn lại trong miệng, không muốn để nó thoát ra.


Bình luận

Truyện đang đọc