ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Cô cô" - Bọn họ đứng lên cung kính chào người phụ nữ đó.
" Miễn lễ" - người đó nhàn nhạt đáp rồi tiến về phía Hạ Thất Phượng.

Thận trọng chào hỏi các tiền bối cao nhân rồi đến những người xung quanh.

Cuối cùng là khẽ vuốt tóc từ đỉnh đầu Hạ Thất Phượng xuống.
" Cô cô"
Điểm lạ là những lời nãy giờ Hạ Thất Phượng cùng những người kia nói đều rất khó hiểu.

Ngôn ngữ kì lạ nhưng lại có vẻ rất thân thuộc với họ.
" Nhược Thanh, chốc nữa bắt mạch cho con bé." - Người đó chậm chậm nói rồi ân cần nhìn Hạ Thất Phượng.
" Nhi nữ đã lớn rồi.

Có thể tự lo liệu, cô cô chớ bận lòng." - Hạ Thất Phượng khiêm tốn đáp.
" Lại, có muốn ôm ta một cái không?" - Bà ấy nhẹ nhàng nói rồi giang tay ra.
Hạ Thất Phượng mặt mỉm cười hiếm gặp, tươi sáng trong veo vô cùng đơn thuần.

Cô không ngần ngại thân mật tiến đến vùi mình vào người phụ nữ kia.

Gương mặt lại mang biểu tình vô cùng thoải mái.
" Ai ha! Tiểu nha đầu nhà ta ở Hạ gia ăn cơm đã lớn đến mức này rồi.

Đa tạ công ơn của Hạ chủ mẫu, Hạ gia chủ.

Là Hỏa Kỳ Thiên Noãn ta vô dụng.

Năm đó không thể bảo vệ con thật tốt." - Bà ấy có chút chua xót nói.
" Không sao rồi! Con đã làm được rồi.

Không phụ công mọi người." - Hạ Thất Phượng đáp rồi nhẹ nhàng vuốt bàn tay bà ấy để chấn an.
" Hả? Xem ra Hạ Thất Phượng này có liên quan đến cô cô!" - Bọn người tay to mặt lớn liên tục xào xáo.
" Nha đầu, mau kính tổ mẫu." - Hạ Thất Phượng nghiêm nghị nói nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lay tay Giản Sơ Mạn.

" Nha đầu!!? Người gọi ta là nha đầu sao?...!Sao mà nghe lại phụng phịu cưng chiều thế này.

Ôi trái tim bé nhỏ này sao mà chịu được chứ?"
" Đứa trẻ này là đệ tử của trường môn sao? Trông rất lanh lợi.

Tiểu hài tử, con bao nhiêu tuổi rồi, tên gì nào? Lại tổ mẫu xem xem!" - Cô cô niềm nỡ dùng tiếng phổ thông mà nói với cô, còn chủ động tiến đến ngồi xuống vươn tay ôm lấy.
" Tổ mẫu hảo.

Cháu là Giản...!Hạ Vy, tự là Sơ Mạn.

Cháu 5 tuổi.

Là đệ tử của sư phụ." - Giản Sơ Mạn lễ phép nói.
" Giỏi, đứa trẻ ngoan....!Tổ mẫu đi đường không có gì nhiều để làm quà.

Cũng chả biết chọn gì?..

Xem ra là của ít lòng nhiều vậy.

Tặng cho con." - Bà ấy nói rồi mở tay ra trước mặt Giản Sơ Mạn.
Một cây trâm đẹp đẽ lấp lánh hiện ra.

Nó không quá rườm rà, chỉ đơn giản thanh tao nhưng lại manh sức hút đến lạ.

Trên người phủ một lớp vàng kim óng ả.
" Để sư phụ con cài cho con" - Bà ấy nói rồi đưa cây trâm cho Hạ Thất Phượng.
Hạ Thất Phượng liền nhận lấy, nhẹ nhàng lùi về phía sau cúi người búi tóc cho cô bé.

Từng lần vuốt mái tóc đen dài nhẹ nhàng.

Các lần đều tỉ mẩn dễ chịu, ân cần chú tâm là búi tóc cài trâm.

Tuy là hành động đơn giản và vô cùng nhỏ nhoi nhưng lại khiến trái tim của đứa trẻ loạn nhịp.
" Trâm này..." - Hạ Thất Phượng trầm ngâm một lúc chưa cài lên hẳn.
" Đúng, nó là lông của Hỏa Phượng.

Phượng Linh, mỗi con phượng hoàng chỉ có 1 phượng linh.

Con cũng thề không động nam nhân, lại còn không có con cháu.

Để phượng linh bảo vệ Hạ Vy, xem như bảo vệ con gái của mình đi." - Cô cô từ từ giải thích.
Hạ Thất Phượng suy nghĩ một lúc rồi cũng cài lên cho con bé.
" Xem kìa, đẹp biết bao." - Cô cô thán phục.
" Phượng linh là chiếc lông mang uy vũ của Hỏa Phượng, cũng là ngụ ý cầu phúc cầu an, nó còn là...!tính vật...định tình...!Người làm như vậy? Có hợp lý không?" - Nhược Thanh trầm mặc hỏi.

" Hả? Có việc này nữa sao?" - cô cô có vẻ kinh ngạc.
" Chỉ là một cọng lông vũ.

Không cần phải như vậy." - Hạ Thất Phượng đáp.
" Nhưng người trước giờ rất để ý.

Đến cả ta người cũng không cho chạm vào." - Nhược Thanh có vẻ gì đó ủy khuất nhưng vẫn cứng miệng không khóc.
" Nhược Thanh.

Ngươi là người của Tam Kỳ, nên hiểu lẽ sự mới đúng." - Hạ Thất Phượng bình tĩnh đáp.
" Nô tài quá lời, nguyện chịu phạt." - Nhược Thanh nói rồi tự mình lui xuống dưới.
Căng thẳng đến vậy sao? Cọng lông vũ này của sư phụ xem ra rất có ý nghĩa và giá trị.

" Mọi việc đã được sắp xếp xong.

Đã có thể bắt đầu rồi." - nam nhi ban nãy đến bẩm báo.

" Được rồi, mọi người an tọa.

Ta hôm nay mượn nơi này là muốn đưa tới cho các vị 2 tin lớn." - Cô cô nhanh chóng nói.
Mọi người dần ổn định, ngồi vào vị trí.
" Đầu tiên, trong vòng năm qua, kinh tế.

lương khố chúng ta kiếm được đã vượt ngưỡng.

Rất cảm ơn các vị đã tin tưởng.

Theo chỉ vụ đã thỏa thuận.

Chúng ta cùng hướng không cùng đường.

Ngày vui đã cạn.

Không cùng chiến tuyến.

Mong chư vị vẫn hãy thuận buồm xuôi gió, đạt tới vinh quang." - Nam nhi đó lớn tiếng đứng giữa đình nói thay.
" Thời hạn 5 năm đã qua, nhưng chúng ta vẫn có thể gia hạn không phải sao?...!Cô cô nhue vậy là có ý không muốn tác thành?" - Giang Lĩnh điềm tĩnh chất vấn.
" Ta cũng chỉ là một cô cô, quản lý sổ sách lo toan việc nhà.

Làm gì có việc can thiệp.

Tất cả là ý của gia chủ." - Cô cô trầm lặng nói rồi húp lấy ngụm trà.
" Gia chủ mất tích hơn 5 năm, cô cô sớm nên tiếp quản cơ đồ thì hơn!" - Trương Hàn tỏ ý khuyên bảo.
Cô cô chỉ khẽ lắc đầu: " Việc này ở lễ Đăng Nguyên...!con bé sẽ tự bàn với các ngươi"
" Việc thứ 2, đó là Tam Gia từ này bổ nhiệm 1 vị tiểu thư.

Mong chư vị cùng chung vui phúc khí." - Nam nhi kia nói.
" Bổ nhiệm tiểu thư.

Không phải Tam Gia chỉ có Ngọc phi nương mương là dòng huyết mạch cuối cùng thôi sao?...!Nghe nói còn 1 vị tiểu thư đang độ đôi mươi và 2 vị công tử.

Họ là dòng cận huyết.


Nhưng cũng không rõ tung tích.

Gia chủ Tam Gia chính là huyết thống thuần chủng nhất trong số họ." - Đám người kia xào xáo.
" Nha đầu, ta thực hiện lời hứa, cho ngươi một danh phận....!Ngươi liệu có giữ lời không?" - Hạ Thất Phượng nắm lấy tay Giản Sơ Mạn trầm mặc hỏi.
" Lời hứa..." - Giản Sơ Mạn ngớ người.
Nói về việc này, lúc trước Giản Sơ Mạn đúng thật có nhiều lần nói muốn có danh phận tốt.

Chỉ có như vậy muốn không bị dè bỉu, sẽ cố gắng tập luyện.

Nhưng đó không phải lần duy nhất cô nói lời này với sư phụ....! Trong cơn mê man đêm qua, lúc trên giường cô có nhớ mang máng mình cũng đã nhắc về danh phận với một lời hứa nào đó.
Còn nói về Tam Gia hay Tam Kỳ, rõ hơn là Bách gia Tam kỳ.

Bọn họ là tập hợp gia tộc lớn của những người dị tộc Yên Nam.

Họ trước là cả một gia tộc cường thịnh, tiểu thư có thể hưởng quyền lợi ngang công chúa.

Nhưng sau khi Ngọc Phi tạo phản đã lụi tàn đi không ít.

Dòng chính thất thì vào cung, bên ngoài thì giết sạch.

Những người còn lại chỉ ngầm tập hợp rồi từ từ phát triển.

Độ 10 năm nay họ đã trở lại với đỉnh vinh quang, trở thành gia tộc có kinh tế hùng mạnh.

Là cột chèo lái của các gia tộc khác dựa vào.

Quyền lực và uy nghiêm là vô cùng lớn.

Nếu được bổ nhiệm làm tiểu thư của họ sẽ không cần sống nhìn sắc mặt ai, cũng không sợ thiếu thốn.

Đó là phước lành hiếm có.


Bình luận

Truyện đang đọc