CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Phi Nhi vẫn duy trì ngó lơ anh.Tuấn Thiên khó khăn lắm mới gặp được cô.

Những buổi hẹn mà anh nhờ thư ký Trương sắp xếp cô cũng không tới, điện thoại cũng không nghe.

Thêm nữa cô không sống ở căn phòng cũ mà chuyển về bên Mạc gia nên anh cũng không thể tới.

Trong lòng có chút đau xót, bây giờ có lẽ cô đã chính thức coi anh là người xa lạ.

Thật sự nếu có thể giúp cô trút hết gánh nặng thì bắt anh làm gì cũng được, nếu đánh anh mà cô có thể dịu đi phần nào thì bắt anh làm bao cát cho cô trút giận anh cũng bằng lòng.

Nhưng thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cô, anh không thể chịu đựng được.
- Cũng tốt ạ.

Bà nấu nhiều món ngon lắm nhưng con ăn thấy không quen.

Mẹ yên tâm bà và ba đối xử với con rất tốt…- An An mỉm cười trả lời, đầu cúi xuống như che giấu điều gì đó.
- Hôm nay con muốn chơi trò gì cũng được.


Muốn chơi trò gì nào?- Phi Nhi vui vẻ đứng lên dắt con đi qua anh.

Rõ ràng lúc ở nhà cô đã tự thuyết phục mình phải dạy cho anh ta một bài học vậy mà đến đây, trông thấy anh mắt lo lắng của anh ta cô lại không nỡ buông lời định nói.

Tất cả những tức giận đều bị cô nuốt vào trong, có lẽ dù có làm gì anh ấy thì thực tại cũng không thể thay đổi được gì, An An vẫn phải ở nhà Hàn gia.
- Mẹ… thật không ạ.

Con muốn chơi đu quay, tàu lượn, nhà ma, nhà phao, nhà bóng, à cả câu cá nữa…- An An nghe thấy vậy nhanh chóng lấy lại hứng khởi, vui vẻ chỉ trỏ, xem ra chuyện này có thể giúp thằng bé vui vẻ một lúc.
- Nào, mẹ con mình chơi đu quay trước.- Phi Nhi vui vẻ chỉ về cỗ xe ngựa phía trước rồi dắt thằng bé đến đó, hai người hoàn toàn chơi vui vẻ coi Tuấn Thiên là không khí vậy.

Anh khẽ thở dài, nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ anh có thể đứng một mình ngắm nụ cười của hai mẹ con.

Nhìn thấy họ vui trong lòng anh cũng nhen nhóm một ngọn lửa ấm áp, đúng, An An ở bên cô hạnh phúc hơn nhiều.

Phi Nhi, anh hứa sẽ giúp em thuyết phục bà đưa An An về.

Bất giác trong đầu anh cũng hiện lên hình ảnh về một công viên giải trí, anh mặc một chiếc áo phông màu hồng cũng với hai người nữa, một lớn một nhỏ, trông rất hạnh phúc.

Không lẽ anh đã từng cùng Phi Nhi và An An đi chơi sao? Kí ức vừa rồi là gì, sao anh lại ở cùng cô và An An, không phải bây giờ Phi Nhi mới thừa nhận đây là con trai anh sao? Vậy thì đứa bé và người phụ nữ vừa rồi là sao? Tuấn Thiên rất hiểu bản thân mình, anh tất nhiên sẽ không đi cùng hai người nếu biết An An không là con anh nhưng anh vẫn cứ ở bên cô, chỉ có một lí do duy nhất là anh có tình cảm với người phụ nữ này.

Đầu lại đau, gân xanh trên trán cũng nhanh chóng nổi lên, tay Tuấn Thiên nắm chặt lấy lan can.

Cơn đau đầu lại ấp đến, chết tiệt cứ mỗi lần nhớ ra cái gì thì y như rằng cơn đau đầu này lại phá tan mạch suy nghĩ của anh.

Những lần trước anh vui vẻ đón nhận vì chỉ cần anh đau, cô sẽ đối xử ân cần với anh hơn, sẽ quan tâm anh nhiều hơn.

Nhưng bây giờ thì khác, anh không có tư cách ở bên cô, càng không có tư cách được cô săn sóc bởi vì anh lại một lần làm tổn thương cô, cứ như vậy lỗi lầm anh gây ra ngày một nhiều.

Mắt cố đưa lên ngắm hai mẹ con, nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền đến, cơn đau đầu lại dịu đi.

Anh thừa nhận bản thân đã vô tình coi cô là thuốc giải, cứ mỗi lần anh đau tai nghe thấy tiếng cô, mắt nhìn thấy cô là cơn đau ấy đột nhiên thổi bay đi mất.

Càng bên cô anh càng nghiện nghe giọng cô, thèm khát mọi cử chỉ ân cần của cô, đan tay vào tóc anh rồi xoa đầu cho anh, để mặc cho anh ôm ấp, cứ như vậy từng hành động của cô thấm dần vào trái tim anh.


Để rồi một ngày anh phát hiện ra mình có tình cảm với cô, một thứ tình cảm rất sâu đậm.

Một thứ tình cảm mà chỉ cần thấy cô vui anh cũng vui, thấy cô buồn anh cũng buồn, thấy cô hạnh phúc anh cũng thấy ấm áp trong lòng.

Mắt cứ như vậy mà tìm kiếm cô, mỗi lúc mỏi mệt lại âm thầm lái xe đễn trước chung cư để nhìn lên tầng 5chỉ để xem ô cửa góc trái vẫn còn sáng đèn hay không, chỉ cần như vậy có thể giúp anh thả lỏng tin thần, có thể an tâm ngon giấc.

Tuấn Thiên nghĩ mình điên rồi, có lần trong giấc mơ anh thấy cô mặc váy trắng vui vẻ chạy về phía mình, trên tay còn cầm theo bó hoa hồng tươi, lúc ấy anh không chần chừ mà lao về phía cô, thoải mái ôm cô, hôn cô và thưởng thức hương thơm trên người cô, đến lúc tỉnh dậy mới tiếc nuối tất cả chỉ là một giấc mộng.

Có lẽ có cô bên cạnh mãi mãi chỉ là giấc mơ mà anh không thể thực hiện được.
Vui chơi cả ngày khiến hai mẹ con mệt rã rời, Phi Nhi ngồi ghế sau để con trai gối đầu lên ngủ.

An An ngoan ngoàn nằm trong lòng cô, tay nắm chặt lên tay cô không rời.

Cô ấu yếm nhìn con trai của mình, dù rất giận Tuấn Thiên nhưng cũng phải cảm ơn anh vì đã cho cô được gặp con.

Tuần vừa rồi cô có đến nhưng Uyển Nhi lại cố tình nói dối, không cho cô vào thăm thằng bé.

Hôm thì bảo nó đi chơi với bà, hôm thì bảo nó đi ngủ rồi, có hôm còn nói nó đi học thêm tiếng anh.

An An mới có hơn 3 tuổi, cô không muốn con trai đánh mất thời gian tuổi thơ quý báu vào chuyện học hành, chỉ mong nó thực sự có thời gian vui vẻ, hạnh phúc.

Thật không nỡ xa thằng bé, một ngày bên con vẫn chưa thỏa mong nhớ của cô.
Tuấn Thiên chăm chú lái xe, bầu không khí trong xe rất yên bình, không nói chuyện, không nhìn nhau, chỉ có tiếng thở bình ổn.


Thi thoảng anh lơ đãng đưa mắt ra kính chiếu hậu, nhìn thấy hai mẹ con mà lòng không khỏi xót xa, nếu thời gian có thể ngừng trôi thì tốt biết mấy, để ba người có thể chung một chỗ thì tốt biết bao nhưng đi thì bao giờ cũng đến, có khởi đầu chắc chắn có kết thúc.

Xe chầm chậm lăn bánh vào cửa Hàn gia, Phi Nhi hít một hơi sâu, cả ngày hôm nay dù Tuấn Thiên có cố bắt chuyện thế nào cũng bị cô lạnh lùng từ chối, cứ như vậy đễn bây giờ nên càng khó mở lời hơn.
- Cô không định vào sao? – Tuấn Thiên nhận thằng bé từ tay cô, băn khoăn hỏi, dù sao cô đi cả ngày cũng mệt, vào uống tách trà rồi hẵng về cũng tốt hơn.
- Không.

Tốt hơn anh đưa An An lên đi, tôi tự bắt xe về.

Tôi không muốn chạm mặt bà, càng không muốn Uyển Nhi hiểu lầm.
- Phi Nhi lẳng lặng tiến đến gần Tuấn Thiên rồi khẽ cúi xuống đặt lên trán An An một nụ hôn.

Tuấn Thiên cố gắng hưởng thụ hương thơm của cô dù chỉ trong chốc lát cũng khiến trái tim anh loạn nhịp.

Anh chạy lên trước chặn cô lại, nghiêm túc nhìn cô nói: “ Trời tối rồi, đợi tôi đưa cô về vẫn hơn.

Đứng đây, đợi tôi quay lại.” Rồi anh không màng đến trả lời của cô trực tiếp đưa An An vào nhà..


Bình luận

Truyện đang đọc