CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Bữa tiệc rất náo nhiệt.

Sau một năm làm việc vất vả giờ là lúc tất cả mọi người được nghỉ ngơi và vui chơi.

Ai cũng chọn cho mình những bộ đầm đẹp nhất cùng những món trang sức lộng lẫy.

Mạc Phi Nhi dường như là người duy nhất chỉ tập trung vào các món ăn, mục đích sống còn của cô khi đến đây.

Đồ Hàn này cũng ngon quá đi, cô ăn mấy mà không chán.

Vũ Mặc Luân là ông chủ của bữa tiệc, đáng lẽ chỗ anh phải đứng là trung tâm của khán phòng nhưng anh lại lựa chọn đứng cạnh cô, liên tục lấy đồ ăn cho cô.

Vị trí của Vũ Mặc Luân làm tất cả khách khứa khi đến bữa tiệc đều gặp trở ngại khi ra gặp anh.

Hàn Tuấn Thiên cũng vậy.

Hôm nay anh cũng là khách mời của bữa tiệc này.
Khi Hàn Tuấn Thiên quay ra bắt tay Vũ Luân thì bị bóng dáng quen thuộc thu hút.

Anh không rời mắt vào cô gái đang mải mê những món đồ ăn trên bàn, bộ dạng rất hăng say.

Bộ dạng thiếu tập trung của anh rơi vào mắt của cô gái đứng bên cạnh.

Bạch Uyển Nhi khó chịu nhìn người phụ nữ đang ăn uống như chết đói ở đối diện.


Cô quay lưng về phía mọi người nên không ai biết dung mạo cô thế nào, cũng như cô là ai.

Vũ Mặc Luân mỉm cười nhìn bộ dạng tò mò của hai người trước mắt.

Anh nhẹ nhàng kéo cô gái bên cạnh gần hơn, quay lưng cô ra phía sau.

Anh hãnh diện giới thiệu:
“À, quên giới thiệu với mọi người.

Đây là bạn nhảy của tôi, Mạc Phi Nhi.”
Cả Hàn Tuấn Thiên và Bạch Uyển Nhi đều vì sự xuất hiện của cô mà bất ngờ.

Bạch Uyển Nhi hậm hực nhìn người phụ nữ trước mắt.

Ở cô ta chẳng có chút gì gọi là phong thái phu nhân tập đoàn lớn cả.

Ăn thôi mà đồ ăn vẫn còn dính đầy trên mép.

Hàn Tuấn Thiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không phải anh khó chịu khi cô xuất hiện ở đây mà là vì cô xuất hiện cùng người đàn ông này, lại còn là bạn nhảy của anh ta nữa.

Anh đưa rượu lên miệng uống cạn rồi đưa ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Mạc Phi Nhi chỉ biết cúi gằm mặt, đưa mắt nhìn xuống mũi giầy như lần bị anh bắt gặp khi đang nhảy nhót trong nhà.

Cô đưa mắt trách móc nhìn Vũ Mặc Luân sau đó lại quay về động tác nhìn mũi giày.

Vũ Mặc Luân làm bộ dạng vô tội rồi đột ngột kéo cô lại.

Anh dịu dàng rút chiếc khăn tay lên lau khóe miệng cho cô.

Mạc Phi Nhi cũng quá quen với động tác này của anh nhưng người đàn ông đối diện thì hoàn toàn xa lạ.

Anh càng thêm tức tối hơn khi thấy hai người họ thân mật.
Âm nhạc du dương nổi lên cùng tiếng bước chân xôn xao của khách khứa.

Màn khiêu vũ đã bắt đầu.
Vũ Mặc Luân nhanh chóng kéo Mạc Phi Nhi ra sàn nhảy mặc ánh mắt cầu xin của cô.

Hàn Tuấn Thiên thấy hành động đó cũng bước chân ra sàn nhảy, Bạch Uyển Nhi tức giận đuổi theo anh, anh vì cô ta lại quên mất cô.
Sau những đoạn nhạc sôi động tươi vui, MC của bữa tiệc cất giọng yêu cầu đổi bạn nhảy.


Mạc Phi Nhi vẫn còn đang quay cuồng với những giai điệu vui tươi thì một bàn tay kéo mạnh cô về phía mình.

Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn lên Hàn Tuấn Thiên đang nhảy với cô.

Vũ Mặc Luân lắc đầu tiếc nuối rời sàn nhảy, còn Bạch Uyển Nhi vẫn mặt dày đứng trân trân tại chỗ.

Hóa ra Hàn Tuấn Thiên không vào sàn nhảy để nhảy với cô mà chờ cho đến lúc đổi bạn nhảy sẽ ra với Mạc Phi Nhi.
Mạc Phi Nhi bối rối trong vòng tay anh, đôi mắt lại nhìn ngang phần ngực anh.

Cô cố ép bản thân không mắc phải lỗi khi nhảy.

Giai điệu anh đang nhảy với cô lại là một điệu nhạc chậm, tất cả phụ nữ đang nhảy trong phòng đều dựa đầu vào bạn nhảy của mình chỉ riêng cặp vợ chồng Hàn gia vẫn nghiêm túc nhảy từng bước một.

Thấy bộ dạng gượng gạo của Mạc Phi Nhi, Hàn Tuấn Thiên cố tình kéo sát cô hơn vào mình, lực ở bàn tay đặt trên eo cô cũng tăng lên.

Mạc Phi Nhi sửng sốt vì hành động của anh, cả chân và tay đều ngừng hoạt động.

Cô liên tục mắc phải lỗi khi nhảy.

Cuối cùng giai điệu cũng hết.

Mạc Phi Nhi nhanh nhẹn rời xa vòng tay anh rồi quay lưng tìm Vũ Mặc Luân.

Hàn Tuấn Thiên còn định ở bên cô một chút nhưng cô lại quay đi quá nhanh, anh không tài nào bắt kịp được.Vốn anh định hỏi cô có biết gì về tin tức hôm giáng sinh không? Nhưng cả buổi vẫn không thốt ra được chưa nào.

Anh chỉ biết khi ấy bằng mọi giá anh phải chặn nguồn tin đó lại, vì anh sợ có người ở nhà một mình, sợ người đó xem được, sợ người đó đau lòng.

Nguồn tin ấy cuối cùng cũng được khống chế, nhìn bộ dạng của cô rất dửng dưng chắc cô vẫn chưa biết gì.

Lúc này Hàn Tuấn Thiên mới thả lỏng bản thân.

Rào… rào…
Mạc Phi Nhi đưa tay vốc nước lên mặt.

Chỉ đứng với anh một chút mặt mũi đã đỏ bừng hết lên rồi.

Mạc Phi Nhi viện lí do đi tìm Vũ Mặc Luân để che đi cảm giác xấu hổ trong lòng.

Cô cũng chẳng đi tìm Vũ Mặc Luân mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Khi đôi mắt nhìn lên, cô bị cảnh tượng trong gương làm cho hoảng sợ.

Trong gương phản chiếu hình ảnh của đôi nam nữ đang quấn quýt không rời.

Anh đứng cùng cô ta trên ban công, hai người hôn nhau rất say đắm, cũng rất tình cảm.

Anh quay lưng về phía cô nhưng cô có thể hoàn toàn nhận ra bóng lưng ấy.

Bạch Uyển Nhi nhắm nghiền mắt, thả sức tận hưởng nụ hôn giữa hai người.

Có lẽ cũng chỉ có trong gương cô mới có thể nhìn thẳng lâu như vậy, có trong gương thì cô mới không lộ ra bộ dạng đau khổ của bản thân, mới trực diện nhìn hình ảnh thân mật hai người họ.

Mạc Phi Nhi ngồi trượt xuống bên bồn rửa, quay lưng vào tường, cố xóa đi hình ảnh vừa chứng kiến.
Tách….


Bình luận

Truyện đang đọc