CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



- An An, sao con đánh bạn? – Mạc Phi Nhi tức giận mắng thằng bé.
- Tại nó nói con trước.

Nó bảo con là thằng không cha nên con mới đánh nó.

– Cô quay sang nhìn khuôn mặt sưng sưng của đứa bé kia.

Phụ huynh bên đó cũng rất gay gắt, họ muốn nhà trường phạt An An lại còn nói nếu không xin lỗi và bồi thường sẽ làm An An bị đuổi học, không trường nào nhận.

Mạc Phi Nhi hoảng sợ nhìn khuôn mặt tức giận của hai người trước mặt, hai người này cô không lạ.

Họ chính là con cháu nhà thị trưởng.

Thằng con cô hôm nay động nhầm người rồi.
- Con không nói, là nó gây sự đánh nhau với con.

– Thằng bé mặt sưng bắt đầu phản bác, khuôn mặt sưng đỏ còn được trang trí thêm hai hàng nước mắt trông vô cùng đáng thương.
- Mày có nói- An An tức giận nhảy ra trước mặt thằng bé kia.
- Tao không nói- Thằng bé mặt sưng gân cổ lên cãi, khóc càng dữ dội hơn.
- Mày có làm, thằng đàn ông dám làm không dám chịu.

Tao phải dạy dỗ mày.

– Nói rồi An An xông lên trước cả người bừng bừng khí thế như ra trận.
Mạc Phi Nhi vội đưa tay tóm thằng bé lại.


Kiểu gì cũng phải xin lỗi thôi, cô vẫn còn muốn nuôi dạy An An ở thành phố này.
- Cho tôi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.

Anh chị muốn bồi thường bao nhiêu ạ?
An An bực bội muốn thoát khỏi tay mẹ.

Mẹ đâu có làm gì sai, nó cũng không có làm sai, sao phải xin lỗi và bồi thường?
- 50 triệu nhân dân tệ.

Nó cũng phải xin lỗi con tôi nữa.

– Người phụ nữ chanh chua thốt ra một mức giá.
Mạc Phi Nhi sững sờ tiếp nhận mức giá họ đưa ra.

50 triệu, bán cả nhà cả xe cũng không đủ.

Bây giờ chỉ còn nước bảo An An xin lỗi làm họ hòa hoãn lại thôi.
- An An, con xin lỗi bạn đi.

Nhanh lên.- Mạc Phi Nhi làm bộ nghiêm khắc kéo thằng bé lên phía trước.

Sao cô không hiểu tâm tư của con trai mình, cô cũng nhìn thấy mấy vết xước trên gò má nó, nó cũng bị thằng bé kia đánh mà.
- Con… con không sai… Con không làm.- An An khoanh tay lắc đầu, vừa được mẹ nới lỏng phạm vi thằng bé nhảy tót ra cửa để tẩu thoát.
Mạc Phi Nhi chán nản đuổi theo.

An An, con biết 50 triệu là bao nhiêu không hả.
An An biết đôi chân ngắn cũn của mình không địch được với mẹ nhưng vẫn cố gắng lao về phía trước cho đến khi cả người va vào bức tường thịt rắn chắc.

An An ngầng đầu lên.

Khi hai mắt to tròn nhìn thấy người đàn ông phía trước thì nước mắt nước mũi từ đâu bỗng tuôn ra xối xả:
- Chú Tuấn Thiên… ô ô… người ta bắt nạt mẹ con cháu… ô..ô
Hàn Tuấn Thiên loay hoay lau nước mắt cho thằng bé, anh bế thằng bé lên, sải bước vào bên trong.

Vừa nãy đứng bên ngoài anh cũng nghe được ít nhiều nội dung vấn đề.

Xem ra An An cũng là thằng bé rất cố chấp như cô.
An An quay trở lại có thêm hậu thuẫn thì tự tin hơn.

Thằng bé vênh mặt ngồi trên tay anh trở lại phòng.

Mạc Phi Nhi sửng sốt nhìn màn cứu thế tuyệt vời của anh.

Dù trong lòng có chút không vui nhưng xem ra lần này phải nhờ đến anh rồi.
- Hàn tổng….- Ba của đứa bé cuối cùng cũng lên tiếng nhưng bây giờ giọng anh ta có vẻ run rẩy.
- Anh, cháu tôi làm chuyện gì sao? – Hàn Tuấn Thiên vu vơ hỏi.
- À không, trẻ con không biết gì.


Chuyện bé xé ra to thôi.

– Người đàn ông lập tức cười cầu hòa.

Anh có ngu mới đi đắc tội với người đàn ông này.
Hàn Tuấn Thiên mỉm cười nhìn An An trong lòng cũng có chút thành tựu.
Siêu Thị
- Mẹ, mẹ.

Mẹ đi chậm thôi.

– An An lẽo đẽo chạy theo cô.
- Con còn biết mẹ là mẹ con à? Vậy sao mẹ vừa nói con không nghe.

– Mạc Phi Nhi tức giận bẹo hai má của An An.

Nó chưa biết anh là ba của nó đã thế rồi không biết khi nó biết rồi nó còn cần người mẹ như cô không?
- Mẹ mẹ con biết lỗi rồi nhưng con có lỗi với mẹ thôi.- An An nhanh nhẩu lấy lòng.
Mạc Phi Nhi mặc kệ thằng bé, cô bế nó để vào trong giỏ rồi tiếp tục đẩy đi.

Hàn Tuấn Thiên đứng bên cạnh vội đẩy giúp cô.

Đây là lần đầu tiên anh đến siêu thị, thì ra đi siêu thị cũng hay phết.

Cả ba người đi bên nhau như một gia đình vậy.
- Mẹ mua socola đi.

– An An ôm chặt cánh tay cô, nũng nịu xin xỏ.
Mạc Phi Nhi thờ ơ rút tay ra, cô đẩy xe trực tiếp đến quầy thanh toán.
An An vẫn không từ bỏ, nó quay đầu sang cầu cứu người thứ hai có tiềm lực kinh tế.

Hàn Tuấn Thiên thấy ánh mắt của thằng bé thì không cầm được lòng, anh bốc mấy thanh socola trên tay rồi ra quầy khác thanh toán riêng.

Mạc Phi Nhi mệt mỏi để túi đồ lên bàn, hôm nay cô không trừng phạt thằng nghịch tử An An sợ sau này nó cứ cậy Hàn Tuấn Thiên mà lộng hành, lúc ấy cũng không biết giải quyết sao cho hợp lí.
- An An, con ra đây.

Úp mặt vào tường đứng im như vậy không ăn tối nữa, hôm nay mẹ phạt con xem con sau này còn dám hỗn láo như vậy không.- Mạc Phi Nhi chỉ tay góc tường ở phòng khách, mắt lườm An An.
- Mẹ, mẹ tha cho con.

Con biết lỗi rồi, sau con không dám nữa.- An An chắp tay van xin, mắt ngân ngấn nước.

Không phải chứ, đứng úp mặt vào tường thì không sao nhưng sao lại không cho cậu ăn tối, mẹ lại cố tình rán gà nữa chứ.
- Không được, ra kia đứng nhanh lên, đừng để mẹ cáu.

Đúng, chỗ đó, úp mặt vào, đặt hai tay sau đầu rồi đứng đó mà sám hối đi.- Mạc Phi Nhi chỉnh xong tư thế cho thằng bé, để xem sau này nó có còn dám không nghe lời nữa không.

An An không sợ mắng, cũng không sợ đánh chỉ sợ bị bắt nhịn ăn, đây là kinh nghiệm cô tích lũy được sau ba năm nuôi nó.
Hàn Tuấn Thiên nhìn bộ dạng đáng thương của An An thì vừa thương lại vừa buồn cười, lúc anh định mở mồm xin cho thằng bé thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô.

Anh chỉ còn biết đi vào phòng khách ngồi xem ti vi tỏ vẻ không quan tâm.

Thực ra Hàn Tuấn Thiên muốn đưa cho An An mấy cái kẹo socola vừa mua nhưng cứ hai phút Phi Nhi lại đi qua nhìn.

Nhà cô không rộng, ở nhà bếp có cửa sổ để nhìn ra phòng khách nên rất dễ kiểm tra.

Dù tất bật trong bếp nhưng cô vẫn muốn để ý xem An An có tuân thủ mệnh lệnh không, nhìn thằng bé úp mặt vào tường mà lòng cô cũng xót xa, An An không có lỗi, lỗi ở người mẹ như cô đã không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh.

Nhưng cô không thể vì thế mà bỏ qua cho con vì đánh bạn, dù gì đó cũng là hành vi không đúng, không phạt cô sợ An An sẽ tái phạm..


Bình luận

Truyện đang đọc