CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Phi Nhi đưa An An về nhà, nhờ cô hàng xóm trông chừng thằng bé rồi mới tới bữa tiệc.

Phi Nhi thay chiếc đầm đuôi cá bằng kim tuyến ánh vàng, trang điểm nhẹ nhàng rồi buông mái tóc tự nhiên xuống hai bên.

Mái tóc xoăn dài là thứ duy nhất vẫn không thay đổi sau bốn năm, đây cũng là thứ cô quý nhất.

Nhiều lần cô cũng muốn cắt tóc, nhất là khi mang thai An An tóc cô rụng rất nhiều nhưng không hiểu sao, cô vẫn không nỡ đi cắt.

Có lẽ là câu nói vô tình của một người đàn ông mà cô không thể nào quên, anh nói anh yêu tất cả mọi thứ của cô, nhất là mái tóc dài này, anh lại đặc biệt ưa thích.

Câu nói khi ấy, Mạc Phi Nhi không biết anh có nói thật hay không nhưng lòng cô lại ghi nhớ mãi cho đến tận bây giờ.
Mạc Phi Nhi sải bước vào trong hội trường, thị trưởng cũng quá khoa trương rồi, bữa tiệc chào đón này quá nồng nhiệt, các món ăn đều do các đầu bếp nổi tiếng nấu, khách mời cũng toàn là những giám đốc tập đoàn lớn ở Thượng Hải.

Phi Nhi chốc chốc lại cúi chào những giám đốc từng hợp tác với công ty mình, phải uống cũng khá nhiều rượu.

Chủ nhân bữa tiệc mãi vẫn không xuất hiện, Mạc Phi Nhi chán nản nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi, An An nhà cô đang ở nhà một mình, thằng bé không quen ngủ một mình, càng nghĩ cô càng lo lắng.
- Hàn tổng đến rồi- một nhân viên phục vụ chạy vào thông báo.

Tất cả đám đông cũng nháo nhào hơn, cùng nhau chạy ra phía cửa tiếp đón.

Mạc Phi Nhi cũng nhanh chân chen vào trong đám đông, cô càng tò mò hơn người đàn ông làm cả Thượng Hải chao đảo có bộ dạng như thế nào?
Chiếc váy đuôi cá của Mạc Phi Nhi khiến cô rất khó di chuyển, cuối cùng một ai đó giẫm lên đuôi váy làm cô ngã đập mặt xuống sàn.

Hàn Tuấn Thiên mệt mỏi bước vào trong bữa tiệc, anh thực không muốn tham gia nhưng vì lời hứa với thị trưởng nên anh vẫn phải đến.

Vừa bước vào cổng đã bị một bóng dáng phụ nữ đổ sập xuống nền nhà tiếp đón.

Người phụ nữ này, quá cởi mở rồi.
Mạc Phi Nhi ngượng nghịu chống đỡ cơ thể mình ra khỏi nền đất.

Đúng là dơ mặt mà, nhưng không phải không có cái tốt, bây giờ cô nên tận dụng thời cơ bàn về việc hợp tác sau đó nhanh nhanh về với An An.

Phi Nhi đứng dậy, kéo nếp nhăn trên váy, ngẩng cao đầu giới thiệu:
- Xin chào Hàn tổng, tôi là Mạc Phi Nhi, trưởng phòng Marketing của công ty mĩ phẩm Beauty Plus, rất hân hạnh….- hai chữ làm quen còn chưa thốt ra thì Mạc Phi Nhi bị bóng dáng người đàn ông dọa cho hoảng sợ.

Là anh…
Hàn Tuấn Thiên từ lúc nhìn bóng lưng thân thuộc trên nền nhà, anh đã mơ hồ đã có một dự cảm cho đến khi cô từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra anh mới thêm khẳng định.

Là cô, Mạc Phi Nhi…
Cả đám đông dường như chỉ còn lại hai người, Phi Nhi nuốt nước bọt nhìn anh, bàn tay đưa ra còn chưa rút lại.
Hàn Tuấn Thiên nheo mắt nhìn khuôn mặt của cô.

Cô vẫn đẹp như vậy, mái tóc suôn dài, làn da mịn màng, đôi môi đỏ mọng, cả cơ thể cô so với trước có phần mị hoặc hơn nhiều.

Anh ngắm nhìn cô, nhìn cả bàn tay trắng muốt đang giơ ra trước mặt anh.

Vầng sáng lấp lánh ở ngón áp út cô như lưỡi dao cứa vào trái tim anh vậy.

Cô, lập gia đình rồi sao? Thì ra lại nhanh như vậy.
Mạc Phi Nhi thấy anh nhìn chăm chú vào bàn tay mình thì lập tức rút tay lại cho ra sau lưng.

Chiếc nhẫn này là cô mua ở chợ, đơn giản cô muốn đeo vì sợ những người đối tác quá phận với mình.

Đeo nhẫn thành quen, cứ gặp đối tác là cô lại đeo nhẫn hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hôm nay, xem ra việc đeo nhẫn là hữu ích.
Hàn Tuấn Thiên bỗng cảm thấy trong lòng rất bức bối khó chịu, anh khó chịu cả khi thấy cô.

Thì ra, cô cũng không yêu anh quá sâu đậm, cô cũng đã quên anh rồi.

Trong lòng tự nhủ thật là tốt nhưng cũng không khỏi đau lòng.

Anh lạnh lùng đi lướt qua cô, kéo đám đông vào bên trong.

Mạc Phi Nhi lạc lõng đứng ngoài cửa.

Một lúc sau, bàn tay cũng thu về, cô lẳng lặng quay lưng rời khỏi bữa tiệc.

Phi Nhi, mày bị làm sao thế, đây chẳng phải điều mày mong muốn sao?
Bóng lưng của Mạc Phi Nhi khuất dần sao đám đông.

Anh vẫn không tự chủ mà nhìn về phía cô, đôi mắt dáo dác tìm hình bóng quen thuộc.

Thấy bóng cô đi xa, anh hấp tấp đặt li rượu lên bàn rồi rời khỏi bữa tiệc.

Anh, vẫn là không đành lòng.

Vừa đứng cạnh cô, anh ngửi thấy mùi rượu rất nồng, cô uống rượu, là ai ép cô uống.

Anh tức giận, đuổi theo cô.

Cô lấy loại người gì mà ngay cả công việc uống rượu cũng để cô làm.

Tự thuyết phục bản thân chỉ muốn xem cô một chút rồi đi ngay, Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng đuổi theo cô.
Mạc Phi Nhi loạng choạng bước vào xe.

May mà cô đã mua pizza cho An An từ trước không bây giờ cũng không mua được.

Mạc Phi Nhi khởi động xe, rồi lái thẳng về nhà.

Hôm nay không bàn bạc thành công rồi, ngày mai không biết phải nói với chị Hà ra sao.
Trên đường, chiếc xe đỏ lao vun vút về phía trước không hề hay biết một chiếc xe đen đã bám theo sau…

An An ngồi đếm ô tô qua lại.

Sao mãi mà mẹ Mạc Phi Nhi chưa về? Đôi mắt đăm đăm nhìn vào con đường trước mặt, tìm kiếm chiếc xe camry thân thuộc.
Phi Nhi bước đển cửa chung cư thì thấy tiểu quỷ nhà mình đang ngồi gà gật trước cửa.

Thằng bé này, lại nghịch ngợm trèo xuống đây.

Thấy cô về, cô hàng xóm cuối cũng cũng được nghỉ ngơi, giao phó An An cho cô rồi về phòng mình.
An An ngửi thấy mùi hương hoa hồng nhàn nhạt thì mở mắt ti hí, thằng bé nũng nịu ôm lấy cổ cô:
- Mẹ, mẹ có nhớ mình hứa gì không?
Mạc Phi Nhi hết chịu nổi thằng con quý tử của mình, cô véo hai má con:
- Con chờ mẹ hay chờ pizza hả?
- Con chờ cả hai.
Mạc Phi Nhi bế An An trên tay, hai mẹ con cùng bước lên trên nhà.
Gia đình một lớn một nhỏ đập vào mắt Hàn Tuấn Thiên.

Nỗi đau trong anh càng nhân lên, thì ra cô không chỉ kết hôn, cô còn có con rồi.

Hàn Tuấn Thiên, mày còn hi vọng gì nữa….

-Mẹ, mẹ có nhớ mình hứa gì không?.


Bình luận

Truyện đang đọc