CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



- Con nói gì? Tiểu quỷ mấy quyển sách này còn tự mua đi.

Mẹ là “ phụ nữ” mà.

– Cô tức giận bỏ mặc An An trong tiệm sách.
Mạc Phi Nhi dắt An An lên taxi, cả buổi cứ thả hồn đâu đâu.

Quả thực cô cũng không thoải mái khi để mặc anh ở đấy, không phải cô để ý chuyện anh đi gặp người con gái khác chỉ là, chỉ là có chút không thoải mái, đúng chỉ là có chút không thoải mái thôi.
Mạc Phi Nhi cùng An An bước chân lên căn hộ thì bắt gặp bóng dáng người đàn ông đang ngủ gà gật dựa vào cửa.

Hàn Tuấn Thiên, đúng là Tuấn Thiên rồi…
An An thấy anh thì vui như tết, thằng bé chạy đến làm nũng ngồi giữa hai chân anh.
Hàn Tuấn Thiên lờ mờ mở mắt, anh vui vẻ vuốt ve thằng bé.

An An vui vẻ giở sách ra khoe anh, hai người mải trò chuyện quên mất sự tồn tại của người phụ nữ còn lại trong hành lang.
Mạc Phi Nhi bỏ mặc anh, cô bế thốc An An vào nhà rồi đóng cửa lại.
Cánh cửa đang chuẩn bị khép lại thì chiếc dép cùng bàn chân của người đàn ông chen vào giữa.

Mạc Phi Nhi nghiến răng dùng sức kéo cửa lại.

Cô không biết mình bị sao nữa.

Lúc ở trên xe thì rất mong gặp được anh còn bây giờ thấy anh rồi lại tức giận không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.

Hàn Tuấn Thiên vẫn kiên quyết chen chân vào giữa, thà chết không nhấc chân ra.


An An thấy chân anh bị kẹp thì không nỡ, thằng bé liên tục năn nỉ mẹ cho chú vào nhà.
Hai người giằng co một lúc thì Mạc Phi Nhi đành đầu hàng.

Cô thực ra cũng không nỡ làm anh bị thương dù sao anh cũng vừa mới ốm dậy.
Hàn Tuấn Thiên vui vẻ bước vào nhà.

Anh nhận ra dường như cô đang ghen, nghĩ vậy tâm trạng anh càng tốt hơn.

Hôm nay cô dám vứt anh cho người phụ nữ khác, xem anh trị cô thế nào.
- Anh sao còn về đây? – Mạc Phi Nhi vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Cô không nhận ra trong giọng mình có chút giân dỗi.
- Anh về nhà anh thì có gì sai? – Hàn Tuấn Thiên thản nhiên ngồi xuống xem sách cùng An An.
- Hình như anh nhầm lẫn ở đâu rồi.

Đây là NHÀ CỦA TÔI.

Mời anh về cho.

– Mạc Phi Nhi quay ra tức giận nhìn anh.
Hàn Tuấn Thiên biết cô giận nên nhanh chóng chạy vào bếp giúp nấu ăn mong cô không tống mình ra khỏi đây.
Bữa ăn hôm nay không được náo nhiệt như ngày thường.

An An liên tục pha trò nhưng chỉ nhận được hưởng ứng từ anh nên dần dà cũng chán.

Thằng bé ăn nhanh rồi quay trở lại với mấy quyển sách vẽ mới mua.
Hàn Tuấn Thiên lập tức rửa bát, anh phải nhanh chóng hỏi cô chuyện chiều nay cô có chút ảnh hưởng gì không mới được.
- Anh thấy Lục Quyên thế nào?
Mạc Phi Nhi vừa gọt hoa quả vừa thờ ơ hỏi anh.

Đấy là cô cố tạo cho mình giọng nói thản nhiên nhất.

Có trời biết cô đấu tranh bao nhiêu mới dám hỏi anh như vậy.
- Hử? Ai cơ?- Hàn Tuấn Thiên vẫn chăm chú rửa bát.
- Lục Quyên, cô gái anh gặp chiều nay đấy.

Sao anh hay quên thế nhỉ? – Trong lòng Mạc Phi Nhi có chút niềm vui nho nhỏ.
- À, cũng đẹp lại dịu dàng nữa.

– Hàn Tuấn Thiên vu vơ trả lời.

Anh không ngờ cô lại hỏi anh nhanh như vậy.

Trong lòng đang vui sướng như điên.
- Ừm tốt, anh thấy Uyển Nhi và cô ta ai đẹp hơn? – Mạc Phi Nhi cố tìm thêm thông tin.


Cô không biết câu hỏi đó giống như đang tra khảo chồng của mình vậy.
- Như nhau.

– Hàn Tuấn Thiên tiếp tục rửa bát.
- Đều là mẫu anh thích.

– cô khó chịu chen thêm vào.
- Anh chỉ biết người anh yêu là đẹp nhất còn những người phụ nữ khác đối với anh so với đàn ông không khác biệt.

– Anh úp nôt chiếc bát lên giá, ngồi xuống ăn hoa quả trả lời.

Cô đúng là đang ghen thật.

Trước kia anh có từng cùng cô xem mấy bộ phim Hàn Quốc.

Khi ấy nữ chính hỏi nam chính cũng vấn đề tương tự cô còn thét lên nào là nữ chính thiển cận, đang ghen mà không dám thừa nhận.

Anh khi đó cũng nghĩ nếu mình là nam chính cũng không đủ kiên nhẫn mà trả lời cô như vậy.

Không ngờ cũng có ngày anh và cô cùng được trải nghiệm cảm giác này.
- Anh nói như vậy hơi quá rồi.

– Mạc Phi Nhi sung sướng mỉm cười.

Trong lòng cô thực vui vẻ.

Được trai đẹp khen là đẹp ai lại không thích.
- Sao em lại cười, anh hình như không nói đến em? – Hàn Tuấn Thiên nhìn thấy điệu bộ đáng yêu của cô muốn chọc cô chút.
Mạc Phi Nhi nghe được câu nói của anh thì tức giận lấy đĩa hoa quả lại.

Đồ đáng ghét, ý anh bảo cô là đàn ông chứ gì.

Hàn Tuấn Thiên vui vẻ lấy mấy miếng táo trên đĩa đem đến cho An An.

Cuộc sống của anh vì có cô mà sống động trở lại.
Lúc Tuấn Thiên làm việc xong thì nhanh chóng quay lại phòng ngủ của cô.

Mạc Phi Nhi có lẽ vừa làm việc nên trên giường giấy tờ cùng laptop vẫn vứt vương vãi.

Chiếc giường đơn này quá nhỏ, anh mặc dù rất thích chiều rộng nhưng lại không thích chiều dài của chiếc giường.

Anh thu dọn đồ đạc cho cô rồi nằm xuống.
Mạc Phi Nhi bị ôm chặt thì vô cùng khó chịu.

Cô lập tức mở mắt nhìn người đàn ông vô duyên nằm bên cạnh.
- Anh không về đi à?
- Anh từ giờ sẽ sống ở đây.

Anh bảo em rồi mà.
Mạc Phi Nhi mệt mỏi không đôi co với anh nữa, cô xoay lưng định ngủ tiếp thì cả người chao đảo suýt rơi xuống sàn.

Sao cô lại quên mất chiếc giường của cô là giường đơn cơ chứ.

Cô vội vàng nằm sát lại phía anh, ngủ chật hẹp thế này thì dễ ngã lắm.

Cũng tại người đàn ông trơ trẽn này.
Hàn Tuấn Thiên vui vẻ kéo cô gần mình, anh để cô gối đầu trên tay mình, tay còn lại vắt ngang qua eo cô giúp cô có thể nằm ngủ an toàn..


Bình luận

Truyện đang đọc