CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Đứng đờ đẫn trước gương rất lâu.

Khi mà Bạch Uyển Nhi cùng đám đông đi mất.

Khi mà xung quanh lại trả về sự yên tĩnh vốn có.
Thiên Như dáo dác đi tìm bạn thân của mình.

Là cô buông tay Mạc Phi Nhi để lấy điện thoại ra chụp ảnh, không biết cô ấy lạc đi đâu rồi.

Cái con bé ngốc này.
Mạc Phi Nhi vẫn còn chưa hết ngơ ngẩn, hai bàn chân vẫn dính chặt dưới đất, mắt thì vẫn nhìn chăm chăm vào gương.

Không phải chứ, nếu ánh mắt vừa rồi dành cho cô thì cô gái Bạch Uyển Nhi đó thực sự biết đến cô sao?
“Bà cụ non ơi bà cụ non… Cậu cứ chạy lung tung thế hả?” Thiên Như mừng rỡ kéo vai cô lại: “Cậu quên mất mục đích chúng ta đến đây à? À đúng rồi vừa nhìn thấy minh tinh không?”
Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng dời mắt đi, suy nghĩ trong đầu cũng nhanh chóng tiêu tan khi Thiên Như xuất hiện.
“Có.

Mình thấy rồi.

Rất xinh đẹp.” Mạc Phi Nhi buồn buồn tiếp lời.
Thiên Như làm bộ chu mỏ, lấy điện thoại trong túi ra dí vào mặt Mạc Phi Nhi: “Đẹp cái muỗi gì? Cậu xem cô ta chẳng chát một rổ son phấn lên mặt rồi ấy.

Thử không trang điểm xem, nhan sắc cô ta cũng phải chào thua cậu.” Nói rồi đưa tay véo lên má của Mạc Phi Nhi: “Thôi nào, vui lên đi.


Việc gì phải ganh tị với người nhan sắc thấp hơn mình.”
Đêm giáng sinh.
Giáng sinh đang gần kề.

Những ngày cuối năm càng thêm náo nhiệt.

Những con phố đông đúc, những con người tất bật, những giai điệu vui tươi.
Giáng sinh của Mạc Phi Nhi bắt đầu từkhi Hàn Tuấn Thiên gọi điện nói tối nay sẽ về nhà với cô và tiểu bảo.

Thực ra anh ấy chỉ nói sẽ về nghỉ ngơi, còn vế sau là cô tự suy ra.
Nhưng không sao, chỉ cần tối nay cả nhà đông đủ cũng vui lắm rồi.

Giáng sinh đầu tiên của gia đình nhỏ này, cô không thể xuề xòa được.

Từ sáng, Mạc Phi Nhi đã đặt một cây thông xanh tươi trên mạng.

Lúc nhân viên gọi xuống nhận cây, Mạc Phi Nhi khóc không ra nước mắt.

Cô lại không suy xét kĩ càng, lỡ chọn một cái cây hơi to rồi, làm sao bê lên đây.

Đưa mắt sang cầu cứu anh chuyền hàng lại bị từ chối thẳng thừng, anh ta còn rất nhiều đơn hàng phải giao nữa.

Khi Mạc Phi Nhi đang chổng mông, dùng sức mà không lay được chậu cây dù chỉ một chút thì một bóng dáng to lớn xuất hiện.

Anh mỉm cười nhìn cô rồi nhanh chóng bê chậu cây lên
“Merry Christmas, Mạc Phi Nhi.

Nhà cậu ở tầng mấy nào?” Vũ Mặc Luân nở nụ cười ấm áp nhìn bộ dạng bất ngờ của cô.
“Vũ Mặc Luân, cậu về khi nào thế? Tớ lại tưởng giáng sinh này cậu ở bên Mỹ rồi.

May mà tớ vẫn mua quà cho cậu.

Đây đi lối này.” Mạc Phi Nhi nhanh nhảu tiến về phía trước làm người dẫn đường Căn hộ này cũng rất rộng, khá đầy đủ tiện nghi nhưng dường như hơi thiếu hơi người.

Gần một tháng rồi chưa gặp Mạc Phi Nhi, cô béo lên thì phải, người ta nói phụ nữ mang thai giảm sức cuốn hút so với bình thường nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là Mạc Phi Nhi.

Giúp cô bưng đĩa hoa quả ra phòng khách, Vũ Mặc Luân nhìn cô ánh mắt trìu mến.

Mạc Phi Nhi vui vẻ mỉm cười nhìn anh: “Sang đất công tác một tuần mà trông cậu gầy đi nhiều thế.

Về đây tớ bồi đi ăn mấy hôm cho lấy lại vóc dáng cũ nha.” Mạc Phi Nhi nói rồi cô đưa tay vỗ ngực đầy nghĩa hiệp.
“Cậu béo ra đấy nhưng vẫn xinh như thường.


Thế nào, tiểu bảo dạo này có ngoan không?” Vũ Mặc Luân rất tự nhiên đưa tay lên bụng cô, nhìn như hai cha con ruột vậy.
“Tiểu bảo ngoan lắm, dạo này tớ cũng không nghén nữa nên ăn uống cũng thoải mái.” cô vui vẻ trả lời.
“Nhớ ăn uống đủ chất, đợi mấy hôm nữa xong việc tớ đưa hai mẹ con đi ăn.

À mà Hàn Tuấn Thiên có hay về không, sao đến cây thông trang trí nhà cũng để cậu tự bê vậy?”
“Cậu biết mà, anh ấy dạo này rất bận, vẫn còn đi công tác bên Singapo chưa về nữa.” Mạc Phi Nhi cúi mặt, giấu đi sự bối rối.
“Mình đâu có… Này mình bảo mình không ghen tỵ mà..” Nói rồi cô hậm hực đẩy tay Thiên Như ra, hùng hổ tiến về phía cửa hàng quần áo dành cho nam.
Cửa hàng Zara.
Mạc Phi Nhi hỉnh thoảng cũng nhìn qua những bộ quần áo Hàn Tuấn Thiên hay mặc, không là đồ hiệu cũng là hàng đặt may số lượng có hạn.

Cũng vì thế mà Mạc Phi Nhi không thể lựa những món đồ tầm thường làm quà giáng sinh cho anh được.

Mạc Phi Nhi cũng muốn mua quà giáng sinh cho Vũ Mặc Luân.

Dù sao hồi trước anh đã mua đồ trẻ convà đồ chơi cho tiểu bảo.
Sau một hồi đắn đo lựa chọn Mạc Phi Nhi quyết định mua áo len Vũ Mặc Luân.

Bây giờ chỉ còn quà cho Hàn Tuấn Thiên nữa là xong.

Đi qua quầy cà vạt, đôi mắt cô rơi trên chiếc cà vạt nổi bật nằm trên kệ.

Mạc Phi Nhi ưng ý lấy chiếc cà vạt xuống.

Khi tầm mắt rơi vào biển giá nho nhỏ ở đằng sau chiếc cà vạt, cô phải kiềm chế để mình không hét lên.

Trời ơi, đắt quá! Bằng cả tháng lương ở Hàn thị của cô đó.

Khi cô vừa cất lên trên thì một bàn tay trắng nõn nhanh chóng lấy chiếc hộp xuống.

Mạc Phi Nhi đưa mắt nhìn chủ nhân của đôi bàn tay ấy.


Đó chẳng phải là Bạch Uyển Nhi sao?
“Cô không mua nữa đúng không? Gói cho tôi chiếc cà vạt này.” Bạch Uyển Nhi khinh khỉnh nhìn người phụ nữ trước mắt.

Một chiếc cà vạt cũng không trả nổi.
Nhân viên thấy minh tinh bước vào trong cửa hàng cũng nhanh nhẹn bước đến.
“Cô quả có mắt nhìn.

Đây là chiếc cà vạt thủ công số lượng có hạn của hãng chúng tôi.”
Bạch Uyển Nhi lại nở nụ cười trang nhã.

Sau khi đưa chiếc cà vạt cho nhân viên, cô cũng đi lướt qua Thanh Tâm, lúc đi ngang qua, cô còn cố tình bước rộng ra như thể xa lánh kí sinh trùng vậy.
Mạc Phi Nhi nở nụ cười.

Quả thực cô không thấy con người Bạch Uyển Nhi đơn giản chút nào.
Nhìn thấy mấy chiếc cà vạt, Mạc Phi Nhi lại nhớ đến bộ dạng đáng ghét đó.

Cô tức giận đi sang quầy khác.
Ánh mắt lại dừng trên quầy găng tay và mũ cho nam.

Đúng rồi, cà vạt anh ấy có cả tủ trong nhà, còn găng tay thì chẳng có lấy một đôi.
Mạc Phi Nhi cuối cùng cũng lựa được một đôi găng tay bằng dạ màu xám tro rất đẹp.

Nhìn giá cả cũng hợp lý, Mạc Phi Nhi vui vẻ mang đi gói.


Bình luận

Truyện đang đọc