CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Cho anh gần em thêm chút nữa
Công ty Beauty Plus
- Cậu đang xem gì đấy?
- Phim mới nhất của Uyển Nhi đấy, người đâu mà đẹp vậy chứ.

Nghe nói chị ấy là hoa đã có chủ rồi, tiếc thật.
- Chậu nào may mắn thế?
- Cậu không biết sao? Nghe đồn là người đang hợp tác với chúng ta đó.

Là… Hàn tổng.
Cộc cộc…
Hai nhân viên tiếp tân đang nghịch ngợm điện thoại hốt hoảng ngẩng lên.
- Các cô có thể cho tôi vào không? – Người phụ nữ với mái tóc xoăn lượn sóng rủ xuống hai bên vai, đôi môi đỏ nở một nụ cười thân thiện.

Đôi tay trắng muốt gỡ cặp kính râm trên mặt.
Hai nhân viên hốt hoảng nhìn vào trong điện thoại rồi lại nhìn cô.
- Uyển Nhi… Cô ấy là Uyển Nhi Trời ơi.

Chị ơi em là fan của chị đó, chị cho em xin chữ kí.
Bạch Uyển Nhi sau khi tặng chữ kí cho mọi người dưới tầng thì cũng được đặt cách để bước lên phòng marketing.
Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Cô ấy, đã đến rồi.
Hurray Café
- Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ? – Uyển Nhi vắt chéo chân, đưa tay nguấy cốc café trên bàn.
Mạc Phi Nhi khó hiểu nhìn cô ta.

Cô không gọi đồ uống vì không muốn ở lại lâu.
- Tôi không nghĩ cô rảnh rỗi đến đây để hỏi thăm sức khỏe của tôi.


Cô có chuyện gì thì nói đi, cô rảnh nhưng tôi thì không…
- Được tôi không thích cái loại phụ nữ dối trá như cô, tôi sẽ nói luôn.
- Cô nên ăn nói tôn trọng tôi một chút.

Tôi dù không thể ngồi đây lâu nhưng cũng không muốn mất thời gian để nghe cô chửi bới tôi.
- Cô còn giả vờ cái gì nữa, tôi nói sai sao? Cô giờ có con với người khác rồi lại muốn quay sang quyến rũ Tuấn Thiên à.

Cô đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ.
- Nếu cô đến đây chỉ để xúc phạm tôi thì xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người kém thông minh.

– Mạc Phi Nhi lạnh lùng đứng lên.
- Cô dám chửi tôi.

Cô dừng lại, tôi cho cô đi chưa? Cô ngồi xuống.
- Cô cũng nghe hiểu cơ à? Cô tưởng tôi còn là Mạc Phi Nhi bốn năm trước sao? Cô nhầm rồi, Mạc Phi Nhi bốn năm trước không phải là con người thật của tôi.

Tôi bây giờ không còn cái gì ràng buộc nữa, cô còn muốn dọa tôi cái gì.

Bây giờ tôi không liên quan đến Hàn Tuấn Thiên nữa, cô lại muốn gọi anh ấy đến rồi diễn lại màn kịch vớ vẩn năm xưa sao? Nếu đúng thì nói với tôi một tiếng, tôi sẵn lòng diễn tiếp cùng cô.

Tôi rất muốn anh ấy thấy, rất muốn anh ấy rời xa tôi.
- Cô bỉ ổi, tôi đâu như cô nói.

Cô…
- Tôi sao nào? Thông minh thì tôi nhận.

Cô nhìn lại mình đi, cô đang thay đổi giống ai? Mái tóc xoăn dài, cả cách trang điểm nhẹ nhàng này nữa, mùi hoa hồng trên người cô.

Chắc cô cũng tốn công nghiên cứu tôi lắm nhỉ.

Tôi quên mất cô là diễn viên nhưng cô nên nhớ vai diễn rồi cũng phải kết thúc.

Cô nên dừng lại được rồi.

Tiện thể mùi hương trên người cô rất khó chịu.
Bạch Uyển Nhi cuối cũng cũng không giữ được bình tĩnh, cô xông lên giựt tóc Phi Nhi.

Phi Nhi cũng không yếu thế cô cũng đưa tay giật tóc lại, những ngón tay xinh xắn cũng phát huy công lực.
Phi Nhi tất nhiên sẽ đánh thắng thân hình gầy xơ xác của cô ta.

Cô đưa tay giật mái tóc xoăn của Uyển Nhi, ép cô ngẩng mặt lên nhìn mình.
- Sao nào, cô muốn tôi hủy đi khuôn mặt chỉnh sửa này không? Một lần, tôi đã cảnh báo cô rồi, cô làm thương tôi một lần nhưng không có lần thứ hai đâu.

Vết bỏng đó tôi vẫn còn nhức nhối lắm.

Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, cô không để yên cho tôi được à? – Phi Nhi đẩy cô ta nằm xuống đất, ngồi lên trên người cô ta rồi đưa tay đánh tới tấp.
- Phi Nhi… dừng lại.

– Hàn Tuấn Thiên hốt hoảng chạy vào, anh kéo người cô khỏi người Uyển Nhi.
Khuôn mặt sưng đỏ của Uyển Nhi cũng giàn dụa nước mắt, cô khóc lóc nhìn Tuấn Thiên.


Anh thở dài cởi áo ngoài phủ lên mặt Uyển Nhi.

Khuôn mặt cô bị Phi Nhi đánh cho biến dạng rồi, nếu anh không kịp không biết cô ấy sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
- Anh buông ra, tốt lắm.

Anh đến rồi thì nhốt con chó điên của anh lại, đừng để nó đi linh tinh rồi sủa cắn người vô tội.
Anh thì ra vẫn bảo vệ cô ta, anh mãi mãi không biết người phụ nữ kia có bao nhiêu ghê tởm.
Mạc Phi Nhi lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
- Tạm biệt Tuấn Thiên.

À tạm biệt cả Phi…….

Nhi ……..“bản ….lỗi”.
Hàn Tuấn Thiên đỡ Uyển Nhi ra xe quản lý, anh dặn dò quản lý một chút:
- Mấy ngày nay không được cho cô ấy ra ngoài.

Những tin tức cô ấy bị đánh hôm nay mà lộ ra thì anh chuẩn bị mất việc đi…
Nói rồi anh lạnh lùng quay mặt đi.

Uyển Nhi cứ ngỡ anh quan tâm mình vội bắt lấy tay anh:
- Tuấn Thiên anh định bỏ mặc em sao? Em bị đánh đến thế này rồi… Con ả đó..
- Câm miệng, tôi không muốn nghe một lời nói giả dối của cô nữa.Cô không được gọi cô ấy như vậy.

Cô còn tiếp tục nói tôi không biết mình sẽ làm gì đâu? Vết bỏng? Uyển Nhi tôi nhìn nhầm cô rồi.

Tôi giờ mới biết tất cả những gì mẹ tôi nói về cô là đúng.

Kết thúc rồi, cô đừng tìm tôi nữa.

Tôi đã đưa cô đến ngày hôm nay cũng có thể dìm cô xuống không để lại dấu vết.
Uyển Nhi sững sờ nhìn Tuấn Thiên.

Thì ra anh biết rồi… Vậy là anh sẽ bỏ cô sao, cửa ô tô dần đóng lại che dần đi gương mặt giận dữ của Hàn Tuấn Thiên.

Đến lúc này cô nhận ra mình đã thực sự đánh mất anh rồi.
Hàn Tuấn Thiên bấm điện thoại gọi cho Phi Nhi, anh liên tục nhận được tiếng tút tút đều đặn.

Cô đi đâu rồi?
Anh nhớ lại biểu cảm vừa rồi của cô trong quán café, bốn năm trước, khung cảnh có lẽ cùng vậy.

Cô bị Uyển Nhi làm bị thương mà anh không hề hay biết lại còn nặng lời với cô.

Giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng trách, thấy cô bị bỏng mà cũng không làm rõ nguyên nhân, để cô chịu từ ủy khuất này đến ủy khuất khác.

Bạch Uyển Nhi lần này không gọi anh đến, là anh lo cho cô.

Anh cũng không biết làm sao nữa, anh sợ cô sẽ làm gì sai với Uyển Nhi.

Anh sợ cô sẽ bị người khác nhìn thấy, bị người ta chỉ trỏ hay xấu nhất là bị fan của Uyển Nhi trừng phạt.

Anh không muốn cuộc sống của cô bị đảo lộn lần nữa vì những người phụ nữ quanh anh.

Nhưng anh cũng cảm thấy may mắn vì lần này mình có mặt.

Nếu không thì có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của cô ta, không biết được sự nhẫn tâm của mình bốn năm về trước, không biết được Phi Nhi với cuộc hôn nhân của hai người có bao nhiêu mệt mỏi.

Đôi mắt hôm nay cô nhìn anh cũng vậy, cũng có cả giận dữ, có chút trách móc, có chút giễu cợt.

Cô thà chết cũng không để lộ chút yếu đuối trước anh, cô cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng chấp nhận tất cả chính vì vậy làm anh càng đau lòng.

Anh không thể đi theo cô.

Không phải vì anh không muốn mà là anh rất hiểu Uyển Nhi, anh cũng biết nếu để mặc cô ta ở quán thì sẽ rất nhiều việc sẽ phát sinh.

Vì thế anh phải tìm một chỗ để đảm bảo cho cô ta không gây chuyện rồi mới đi tìm cô được..


Bình luận

Truyện đang đọc