CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Mạc Phi Nhi ngã người trên chiếc giường quen thuộc của mình.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Khuôn mặt mêt mỏi cũng từ từ dãn ra.

Mạc Phi Nhi bật người, kéo váy nhìn vết thương trên đầu gối.

Chết rồi sao cô lại sơ suất như vậy.
Vết thương trông rất đáng sợ, cô tắm rửa vội vã mà quên băng lại.

Bây giờ vết thương cọ vào váy rất đau.

Mạc Phi Nhi nhẹ nhàng xuống nhà lấy thuốc bôi rồi băng lại.

Tốt nhất là cô vẫn nên mua một ít thuốc chống sẹo.
Đêm qua Mạc Phi Nhi có một giấc mơ rất lạ.

Cô bị lạc trong một khu rừng rộng lớn.

Khu rừng này rất nguyên sơ.


Cây cối mơn mởn, xanh tươi.

Mạc Phi Nhi vừa đi vừa ngắm cảnh bỗng ở lùm cây phía sau phát ra một âm thanh rất lớn.
Lúc cô giật mình quay lại, hoảng sợ nhìn sinh vật trước mắt.

Một con lợn rừng bộ dạng hung tợn đang nhìn cô chăm chú.

Mạc Phi Nhi chậm rãi lùi ra đằng sau, sau đó nhanh chóng quay người, ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa kêu cứu.

Nước mắt lăn dài trên má, cô có cảm giác càng đi đường càng cụt, đến lúc cô va vào bức tường trước mặt.

Con lợn rừng vẫn miệt mài đuổi theo cô không biết mệt.

Nhìn cô bị chặn lại ở bức tường, nó thỏa mãn nhìn cô, sau đó nhảy cẫng lên, va đầu mình vào bụng cô.
“Không………”
Mạc Phi Nhi bật người ngồi dậy trên giường.

Nước mắt mồ hôi thấm ướt tóc.

Cô vẫn chưa hết hoảng sợ vì giấc mơ vừa rồi.

Nhìn xuống bụng mình không thấy vết thương nào cô mới an tâm nằm xuống.

Nhưng nhắm mắt mãi mà vẫn không ngủ được, cứ thế cô trằn trọc đến sáng.
Nhà ăn công ty
Mạc Phi Nhi vô hồn đưa đũa vào bát canh làm động tác như đang xúc cơm rồi đưa lên miệng.

Cứ vậy cô liên tục làm động tác buồn cười này.

Bạch Thiên Như nhìn bộ dạng của người bạn thân.

Con bé này vẫn vậy, có tâm trạng là không tập trung làm được việc gì nữa.
“Lần đầu tiên thấy người ăn canh bằng đũa.” Bạch Thiên Như cố tình cao giọng, bộ dạng châm chọc.
Nghe thấy giọng Bạch Thiên Như, Mạc Phi Nhi mới để ý tới hành động kì quái của mình trước mắt.

Cô vội buông đũa xuống, Bạch Thiên Như vừa ăn vừa nhìn Mạc Phi Nhi chăm chú.
“Mạc Phi Nhi, có chuyện gì sao? Từ hôm đi công tác về tới giờ trông cậu cứ như người mất hồn vậy?”
Bạch Thiên Như nhíu mày nhìn bộ dạng mệt mởi của Mạc Phi Nhi.
“Không, chỉ là cảm thấy ăn uống không ngon miệng thôi.


Mà này Bạch Thiên Như, hôm qua tớ mơ một giấc mơ lạ lắm, tớ lạc trong rừng rồi bị một con lợn rừng đuổi theo.” Cô ngập ngừng nhìn Bạch Thiên Như nói.
“Cậu bảo con gì đuổi theo cậu cơ? Lợn rừng á! Tớ nhớ không nhầm hồi mẹ tớ mang thai em trai tớ cũng mơ y hệt vậy.

Không lẽ cậu mang thai.” Bạch Thiên Như chống tay vào cằm suy nghĩ, bỗng lắc đầu cười nói: “ Không… không thể nào, cậu làm sao mà mang thai được chứ.

Ờ, hay là chị gái cậu có tin vui về hỏi thử xem…”
Những từ tiếp theo Bạch Thiên Như nói Mạc Phi Nhi không còn nghe rõ nữa, hai tai ù ù… cô mang thai… cô mang thai con của anh thật sao.
Mặt trắng bệch, mồ hôi rịn trên trán, cô lập cập đứng dậy: “ Mình ăn xong rồi, mình có chút chuyện.

Mình đi trước nha “
Nói rồi cô vội vàng bước chân ra khỏi nhà ăn.
Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn que thử thai trước mắt.

Cô không dám tin vào mắt mình.

Hai vạch.

Chẳng lẽ là thật sao.

Mạc Phi Nhi ngồi trong nhà về sinh, nước mắt cứ lặng lẽ rơi.

Sao lại nhanh như vậy, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị mà.
Đôi mắt rơi lên con số “chính xác đến 99%”, đúng rồi chỉ chính xác đến 99 % thôi, biết đâu cô ở 1% còn lại.

Tự thuyết phục bản thân, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Được rồi để cho chắc chắn chiều nay cô sẽ đi kiểm tra xem sao.
“Hàn tổng, chiều nay tôi có việc bận.


Công việc chiều nay của anh tôi đã ghi lại trong đây.”
Hàn Tuấn Thiên vẫn tiếp tục làm việc, giọng nói trầm thấp lại vang lên: “ Có việc gì sao? “
Cô ngập ngừng: “Chỉ là tôi có chút không khỏe.”
Hàn Tuấn Thiên nhớ đến dáng đi của cô sáng nay, bộ dạng khập khiễng vô cùng đáng thương.

Một thoáng trong trí nhớ anh, anh nhìn thấy chân cô quệt vào ga trải giường, khuôn mặt nhăn nhó đến đáng thương.
Hình ảnh ấy bất chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất khiến Hàn Tuấn Thiên cảm thấy không rõ ràng, như thực như mơ khó phân định.

Cô bị thương lúc nào vậy? Anh nhớ hai hôm đầu tiên đi công tác chân cô đâu có bị thương.
Chẳng lẽ là do lần ngã đó, lúc anh mất bình tĩnh khi không đuổi kịp Bạch Uyển Nhi.

Lòng anh thương xót, đôi chân mà có sẹo sẽ không thể mặc váy được nữa, Hàn Tuấn Thiên mày đã làm gì vậy, sao trút giận lên đầu người khác.
Đứng trước phòng khám thai sản, Mạc Phi Nhi khẽ thở dài, thật may Bệnh viện cũng không quá xa công ty, chỉ cần đi bộ một đoạn là tới.
Tay mấy lần đưa lên không trung rồi lại rụt tay lại chỉ cần vào phòng này, mọi nghi ngờ của cô sẽ được giải đáp.
Một nụ cười nhạt trên khóe môi, tay xoa bụng, lòng tự hỏi trong đây thực hay không một tiểu bảo đang lớn dần, đến lúc này cô lại thấy chần chừ, sợ hãi kết quả.
“ Xin chúc mừng, cô đã có thai.

Thai nhi cũng được một tuần tuổi rồi.

Mọi chỉ số đều rất tốt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc