CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



“Ừ được đấy, lâu rồi mình cũng chưa ăn.

Quán này cũng có bánh tiramisu, tí nữa chúng mình ăn đi.”
Cô thân mật nhoài người ra, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nói vừa chỉ vào thực đơn.
Phải công nhận cô rất ưng ý với nhà hàng này.

Tất cả các đồ dùng trong đây đều làm bằng gỗ tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh quán, cô bỗng nhận ra một bóng dáng thân thuộc.

Anh ăn mặc đơn giản hơn ngày thường, chiếc áo len trắng kết hợp với chiếc quần âu màu be, chân đi giầy tây và áo khoác dạ vắt tùy ý trên thành ghế.

Nhưng… anh không đến đây một mình.
Hàn Tuấn Thiên đưa mắt nhìn người con gái đối diện.

Một cô gái khá trẻ trung và xinh đẹp.


Cô mang nét đẹp tiêu chuẩn của những tiểu thư nhà quyền quý.
Nếu không phải hôm nay anh bị mẹ anh lừa bước chân vào nhà hàng này thì có đánh chết anh cũng không chấp nhận đi gặp mặt.

Lại chán nản nhìn cốc cà phê trước mắt, mùi hương của cô gái này quá đậm, khuôn mặt cũng trang điểm vô cùng tỉ mỉ nhưng đứng trước vẻ đẹp hoàn hảo ấy anh lại cảm thấy cực kì khó chịu.
“Hàn Tuấn Thiên anh có đang nghe em nói không?” Giọng nữ ngọt lịm kéo anh về thực tại.
“Xin lỗi, tôi không chú ý.

Cô vừa nói gì vậy.” Anh thờ ơ hỏi cho lấy lệ.

Trong cả cuộc hẹn, thời gian anh nhìn vào điện thoại còn nhiều hơn thời gian nhìn vào cô gái đối diện.

Sao Bạch Tuấn Phi mãi không gọi vậy, anh đã nhắn tin cầu cứu rồi mà.
“Phi Nhi… Này, cậu thả hồn đi đâu thế? Thức ăn bưng ra rồi này.” Vũ Mặc Luân huơ tay trước mặt cô kéo ánh mắt đang nhìn cặp nam nữ trong góc phòng quay trở lại bàn ăn.
Nở một nụ cười nhạt, Thanh Tâm cầm đũa lên: “Xin lỗi, mình đói quá ấy mà.

Nào ăn thôi.”
Vũ Mặc Luân bắt được một tia buồn phiền trong mắt cô, anh lấy làm lạ chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ sao? Hai người đang ngồi ăn thì điện thoại Vũ Mặc Luân reo lên.

Anh cau mày nhìn vào màn hình, chán nản không muốn nghe máy, vừa mới ngồi với cô thôi mà, ông già nhà anh có cần gấp gáp thế không.
Không phải cả tháng trước anh đã cống hiến hết mình rồi sao, giờ cả một ngày chủ nhật nghỉ ngơi cũng không được yên.
Tiếng chuông điện thoại vẫn nhẫn nại tiếp tục, anh giận dữ cầm điện thoại lên, xin lỗi cô rồi đi ra ngoài nghe máy.

Mạc Phi Nhi nhìn bộ dạng bực bội của anh ngoài cửa kính, Vũ Mặc Luân vẫn luôn vậy, trước mặt cô luôn tươi cười không bao giờ bày ra cảm xúc bản thân.
Lúc Vũ Mặc Luân trở vào chỗ ngồi, Mạc Phi Nhi mỉm cười nhìn anh: “Có chuyện gì sao? Nếu có việc gì gấp thì cậu cứ đi đi, chúng ta còn gặp nhau dài mà”.
Vũ Mặc Luân áy náy nhìn người con gái trước mắt: “Vậy cậu cứ ăn uống thoải mái đi, mình trả tiền rồi.

Thực xin lỗi.”
Nói rồi anh cầm lấy áo khoác, trước khi đi còn ngoái lại khẽ xoa đầu cô không nỡ rời đi.


Mạc Phi Nhi làm bộ bực bội nhấc tay người đàn ông trước mắt.
“Cậu định ám sát tớ đấy hả? Muốn ấn mặt tớ vào đĩa thức ăn đúng không.

Thôi Vũ Mặc Luân cậu đi đi, đi đường cẩn thận.”
Vũ Mặc Luân tiếc nuối nhìn cô: “Vậy tớ đi nhé.

Lần sau chắc chắn sẽ ăn cùng cậu.

Tớ hứa đấy” Nói rồi anh bước vội ra khỏi cửa.
Mạc Phi Nhi chán nản nhìn bàn ăn trước mặt.

Cô vốn đang không vui, ăn cái gì cũng nhạt mồm nhạt miệng nhưng nghĩ đến thành ý của Vũ Mặc Luân, dù sao anh cũng đã trả tiền đành cắm cúi vào tiếp tục ăn.

Cô không biết rằng lúc cô cúi xuống, ở góc phòng có một ánh mắt bất chợt trông thấy cô, không rời.
Hàn Tuấn Thiên bị người con gái trước mắt làm cho bất ngờ, không hiểu bắt đầu từ khi nào mà tần suất xuất hiện của cô trong cuộc đời anh ngày một nhiều, đến đây cũng gặp cô.

Chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ, hay là…
Gắp miếng há cảo cho vào miệng, cô thầm nghĩ: “Vũ Mặc Luân nói đúng thật, há cảo ăn đây khá ngon”
Đang ăn ngon lành thì một bàn tay khẽ xoa nhẹ đầu cô, một bàn tay khác đặt lên vai rất thân mật.


Mạc Phi Nhi nhảy dựng lên, hoảng hốt quay lưng nhìn người đằng sau.
“ Là anh, Hàn tổng.”
Ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào lần đầu tiên trông thấy bộ dạng này của anh làm cô kông khỏi bất ngờ.

Cô đứng im nhìn biểu cảm dị thường của người đàn ông trước mắt.
“Bảo bối, sao nhìn anh chằm chằm vậy.

Hôm qua mới gặp mà đã nhớ anh rồi sao.” Nói rồi, bàn tay anh nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau miệng cô, dịu dàng trách móc.
“Nhìn em kìa, ăn thôi mà cũng dính đầy miệng rồi.”
Ngượng ngùng trước lời nói của anh, Mạc Phi Nhi khẽ thì thào: “Hàn… tổng…anh… đang làm gì vậy?”
Bàn tay đặt trên vai như tăng thêm lực, ánh mắt lại trở lại lạnh lẽo như trước, anh ra lệnh: “Giả làm bạn gái của tôi”.
Bị sốc trước những từ anh nói, môi Mạc Phi Nhi không mở ra được, mắt trợn tròn ngạc nhiên, chả lẽ hôm nay Hàn tổng uống lộn thuốc, tự dưng lại đề nghị cô làm người yêu anh
Đúng lúc đang định phản kháng thì một vòng tay ấm áp khẽ kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, giọng nói hết sức nuông chiều dỗ dành: “Thôi mà bảo bối, anh biết lỗi rồi, anh không dám đi xem mắt nữa.

Đừng giận anh nữa mà”..


Bình luận

Truyện đang đọc