CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Thấy Hàn tổng đi nghe điện thoại, cô chạy đi mua hai cốc cà phê cùng với đồ ăn trưa, buổi chiều còn gặp mặt và hoàn tất chuyển giao công trình.
Nói chuyện điện thoại xong, Hàn Tuấn Thiên khoanh tay, nhìn xa xăm.

Những kí ức của anh và cô đã được chôn vùi ở đây, đó có lẽ là giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời anh.
Đã rất lâu rồi anh chưa quay lại Hàng Châu, có lẽ anh không đủ can đảm để ở đây một mình, không đủ dũng khí để nhớ lại những hồi ức, không đủ lạnh lùng để cô rời xa, ngay cả trong tiềm thức.

Khẽ thở dài, nỗi đau giờ cũng không còn nhức nhối như trước, chỉ có trí nhớ là vẫn luôn nhắc nhở.
“Anh uống cà phê không?” Mạc Phi Nhi giơ cốc cà phê ấm nóng lên trước mặt anh.

Anh cao quá nên cô phải kiễng chân mới đưa cốc cà phê vào tầm mắt anh.
Anh nhỏ giọng cảm ơn, đón lấy cốc cà phê.

Hương thơm cà phê lan tỏa trong không khí, cảm giác ấm nóng xoa dịu nỗi đau trong tim.

Trong đầu anh thoáng suy nghĩ.

Hàng Châu, bên cô, cũng không tồi.
Mạc Phi Nhi bắt đầu đánh chén bữa ăn trưa của mình.

Lúc xe lái vào ngã tư, cô đã trông thấy hàng bánh bao này ven đường.


Làn hơi nước tỏa ra trong không trung vô cùng thu hút.
Thế nên nhân lúc xuống mua cà phê cô tiện mua luôn năm cái bánh bao.

Một là cô đang rất đói, hai là cô định để dành tí về khách sạn sẽ ăn khuya.

Bánh bao xá xíu thơm nức và nóng hổi, cắn một miếng như tan trong miệng, Mạc Phi Nhi thỏa mãn thưởng thức.
Cảm giác có ai đang nhìn mình, Mạc Phi Nhi đưa mắt nhìn xung quanh.

Hàn Tuấn Thiên thấy cô ngẩng đầu thì ngay lập tức dời mắt sang chỗ khác, bộ dạng ngượng nghịu đến đáng thương.
Cứ thế hai ba lần anh vẫn không dời mắt khỏi chiếc bánh bao trên tay cô.

Mạc Phi Nhi giả bộ ăn uống bình thường rồi len lén nhìn lên người đàn ông bên cạnh.
Cô không khỏi bật cười, vốn nghĩ anh không ăn nổi những đồ ăn bình dân nên cô mới không mua cho anh.

Xem bộ dạng muốn ăn mà không dám nói này chắc cô phải đưa cho anh suất ăn khuya của mình rồi.

Cầm ba chiếc bánh bao còn lại trên tay, cô quay ra cười với anh:
“Tổng giám đốc hay anh ăn thử một cái đi.

Hương vị cũng không tồi đâu.”
Anh chần chừ quay sang chỗ khác, nuốt nước bọt rồi chỉnh cho giọng mình tự nhiên nhất: “Thôi, tôi không ăn đâu.

Cô cứ tự nhiên.”
Anh cứ nhìn chằm chằm thì tự nhiên cái đầu anh ấy.

Mạc Phi Nhi thầm mắng rồi lại quay sang ngọt ngào:
“Hay anh cứ ăn thử một chút.” Mạc Phi Nhi nói rồi lại đưa chiếc bánh nghi ngút khói trước mắt anh.
Anh chăm chú nhìn chiếc bánh bao trước mắt, quay ra cười cười: “Cô đã mời.

Vậy thì tôi sẽ thử một chút.” Nói rồi đưa tay đón lấy chiếc bánh bao.
Khi cái chút của anh dừng lại anh mới định hình được mình đã xơi hết ba cái bánh bao.

Anh quay sang nhìn cô ái ngại.

Mạc Phi Nhi mỉm cười rồi vỗ vai anh: “Không sao tôi no rồi.

Cứ cho là tôi mời đi.” Nói rồi cũng bị hành động vô phép của mình dọa cho hoảng sợ.

Bàn tay trên áo anh vội rút về.

Mặt cúi gằm, cô nhanh chóng quay lưng bước đi.

Nếu lúc ấy Mạc Phi Nhi đủ dũng khí nhìn lên cô sẽ thấy anh đang cười nhìn cô, nụ cười vô cùng ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh ăn cũng cô, dù không bàn ăn, không ghế ngồi, không dao dĩa hay thậm chí là giấy lau nhưng cũng là bữa anh ăn ngon nhất trong năm năm qua.
Hai căn phòng đặt gần nhau, hai con người cũng nằm gần nhau chỉ cách một bức tường.

Đêm đó, nơi này anh ngủ rất ngon còn cô, bên kia lại đang lăn lộn mất ngủ lo sợ vì hành động thân mật lúc trưa của mình.
Lẽ ra ngày thứ hai sẽ là ngày kí kết hợp đồng với tập đoàn LK thuê mặt bằng để bán hàng nhưng bên đại diện công ty sáng đã báo cho cô phải hoãn lại sang hôm sau do có việc đột xuất.
Rất chuyên nghiệp cô báo cho Tổng giám đốc,mừng thầm trong lòng.

Cuối cùng điều mình mong ước cũng thành sự thực, đi mua sắm thôi.

Lúc đầu nghe báo đi Hàng Châu 3 ngày Mạc Phi Nhi cũng thấy rất tiếc nuối, nghĩ rằng sẽ bù đầu vào công việc, may mà trời giúp cô có hẳn một ngày để ngắm cảnh Hàng Châu.
Hàng Châu thật đẹp, lên google tìm kiếm địa điểm mua sắm, bắt xe lập tức đến Quinghefang- thiên đường mua sắm.
Một ngày lặn lội ở đây cũng làm Mạc Phi Nhi khá mệt nhưng cũng rất vừa ý với những món đồ lưu niệm cho bạn bè và gia đình.

Cả cơ thể nhớp nháp, chân mỏi nhừ, thật muốn ngâm mình trong nước nóng.
Nhanh chóng lấy quần áo ngủ, tiến thẳng vào phòng tắm.

Vặn nước xả vào bồn, Mạc Phi Nhi không thấy hơi nước bốc lên, thò tay xuống thì thấy lạnh ngắt.
“Ôi trời ơi sao lại hỏng bình nóng lạnh đúng lúc này cơ chứ.”
Gọi điện cho phục vụ phòng thì họ kêu phải hai, ba tiếng nữa mới có người đến sửa.

Nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười một rưỡi rồi, Mạc Phi Nhi lo lắng đi lại trong phòng.

Hay là không tắm nữa nhỉ, nhưng mà người vừa hôi vừa bẩn.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Mạc Phi Nhi lấy hết dũng khí cầm quần áo lao sang phòng bên cạnh.
Đứng chần chờ trước cửa phòng nửa buổi, cuối cũng cô dè dặt đưa tay gõ cửa.

Hàn Tuấn Thiên tưởng phục vụ đưa đồ ăn khuya lên, khoác vội áo choàng tắm rồi ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra làm hai người trở nên lúng túng.

Anh vừa tắm xong, da thịt nhẵn bóng phập phồng trong chiếc áo khoác tắm, mãi tóc ướt rủ xuống trán trông vô cùng quyến rũ.
Anh đưa mắt nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt to nhìn anh chăm chú, cái cổ xinh xinh cũng nhướn lên, có vẻ cô đang rất căng thẳng, hai má đỏ lựng, cô cụp mắt xuống.

Anh khoanh tay chống lưng dựa vào cửa, nhẹ giọng hỏi, phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “ Cô đến tìm tôi có việc gì?”
Mạc Phi Nhi bị giọng nói của anh làm cho giật mình, hoảng hốt nhìn lên, lắp bắp mãi mới được một câu: “Tôi… tôi… hỏng… à bình nóng lạnh phòng tôi bị hỏng.

Anh cho tôi mượn nhà tắm chút được không?”
Nghĩ đến mấy chiếc bánh bao hôm trước ăn của cô, Hàn Tuấn Thiên đồng ý cho cô bước vào.

Cứ coi là anh trả ơn đi.

Thấy anh đồng ý, Mạc Phi Nhi lao với tốc độ tên lửa vào phòng tắm..


Bình luận

Truyện đang đọc