CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Phòng pha trà của Tổng giám đốc vẫn vậy.

Mạc Phi Nhi thậm chí còn tìm thấy mấy hộp bánh hết đát của mình trong tủ lạnh.

Không phải chứ, thư ký Trương chưa từng động vào chiếc tủ lạnh này sao.

Cô tiếc nuối vứt chỗ bánh quá đát vào thùng rác.

Vốn buồn mồm cô định tìm thứ gì ngon ngon bỏ miệng.

Nhìn thấy mấy hộp bánh ấy cô đã vui sướng biết bao còn cảm thấy mình may mắn vì tất cả chỗ bánh đó đều là loại cô thích nhất.

Nhưng đến khi trông hạn của mấy gói bánh, cô mới nhận ra đây là đồ của mình.

Đồ ăn không có nên cô đành tìm cho mình chút đồ uống.
Đang nhâm nhi một cốc nước hoa quả thì thư ký Trương bước vào.

Trước khi vào trong này cô đã dặn thư ký đừng báo với anh cô đến đây và khi nào anh xong việc thì báo với cô nên nhìn thấy thư ký Giang, cô vui vẻ tiến lại gần:
“Thư ký Trương, anh ấy xong việc rồi à?”
Thư ký Trương ái ngại nhìn Mạc Phi Nhi.


Chẳng hiểu vì sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã rất có thiện cảm với Hàn phu nhân.

Cô rất cởi mở và hòa đồng không kênh kiệu hay hách dịch như những phu nhân khác.

Cô cũng rất xinh đẹp.

Làn da trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh và đôi môi luôn nở nụ cười.

Phải công nhận cả vẻ đẹp và tính cách của Mạc Phi Nhi khiến người khác phải dừng mắt chú ý.

Chỉ có người phụ nữ như vậy mới phù hợp với Hàn tổng - thư ký Trương khẽ cảm thán trong lòng.
“Thư ký Trương, Thư ký Trương… Cô đang nghĩ gì vậy? “ Giọng nói trong trẻo của Mạc Phi Nhi vang lên phá vỡ suy nghĩ của thư ký Trương.
“Tôi xin lỗi.

Giám đốc kế hoạch đã ra rồi ạ.

Hàn tổng vừa yêu cầu tôi pha cà phê nên tôi vào đây báo với Hàn phu nhân luôn.”
Mạc Phi Nhi mỉm cười đẩy thư ký Trương ra bàn làm việc cô vui vẻ nhắc nhở:
“Cô cứ làm việc đi.

Hồi trước tôi làm ở vị trí này cũng nhiều việc lắm.

Để tôi pha cà phê cho anh ấy.

À đúng rồi.

Cô cũng không cần cứ Hàn phu nhân suốt ngày thế đâu.

Cứ gọi tôi là Mạc Phi Nhi được rồi.

Trông cô cũng san san tuổi tôi mà”
“Như thế sao được ạ.” Thư ký Trương bất ngờ nhìn Mạc Phi Nhi.

Chưa bao giờ cô gặp một yêu cầu như vậy nên đâm ra lúng túng không biết làm sao.
“Vẫn là tôi nên xưng hô như cũ.”
Mạc Phi Nhi vừa pha cà phê vừa nói: “Không được, đây cũng coi như mệnh lệnh đi.


Cô nhớ lấy bây giờ phải gọi tôi là Mạc Phi Nhi đó.” Nói xong cô quay ra làm khuôn mặt nghiêm túc khiến cả hai cùng bật cười.
Mạc Phi Nhi rón rén bước vào phòng làm việc của anh.

Đặt tách cà phê trên bàn rồi đứng lặng nhìn anh làm việc.

Anh vẫn vậy, cứ làm việc là không biết cái gì hết.

Cũng chính vì vậy mà anh hay quên bữa trưa.
Hàn Tuấn Thiên thấy thư ký Trương mãi không ra ngoài mới buông một câu, mắt vẫn chăm chú vào tài liệu trên bàn: “Còn chuyện gì nữa sao thư ký Trương.”
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy cô nói gì anh mới ngẩng lên, khuôn mặt khó chịu.

Nhưng khi nhìn thấy cái bóng hình ở góc phòng, khuôn mặt anh mới dãn ra.

Anh dịu dàng buông tài liệu trên tay, tiến lại gần cô: “Sao hôm nay em lại đến đây?”
Mạc Phi Nhi vui vẻ đưa chiếc hộp cơm giữ nhiệt lên trước mắt anh:
“Tiểu bảo lo bố trưa không ăn cơm nên bắt em đến đây đấy.

Sao nào anh có định bỏ rơi mẹ con em rồi quay ra làm việc không?” Mạc Phi Nhi làm bộ giận dỗi quay người đi.
Đúng lúc này, một vòng tay ấm áp kéo eo cô lại.

Anh mỉm cười cốc vào đầu cô: “Không phải bảo tiểu bảo nhớ anh sao? Anh còn chưa bảo nhớ tiểu bảo mà.

Nào ngồi xuống đi thực ra anh cũng đói rồi.”
Mạc Phi Nhi hạnh phúc kéo tay anh cùng ngồi xuống bàn khách.

Cô cằn nhằn anh mấy câu rồi đưa bát và đũa cho anh.


Cả nhà cùng dùng bữa trưa rất vui vẻ.
Mạc Phi Nhi sau giờ ăn trưa cũng chào tạm biệt anh rồi quay về nhà.

Hàn Tuấn Thiên dù rất vui khi cô mang cơm cho anh nhưng vẫn kiên quyết không cho cô đến đây lần nữa.

Dù sao công ty cũng rất xa nhà họ, anh không yên tâm cho cô đi một mình nhất là từ sau lần cô đụng mặt đám phụ nữ đó.
Mạc Phi Nhi hạnh phúc bước chân trở về nhà.

Cô cũng muốn ghé qua xem Thiên Như thế nào nhưng thấy bộ dạng cô tất bật trong phòng làm việc nên cũng không dám quấy rầy.

Mạc Phi Nhi bước chân vào tàu điện ngầm.

Cô ngước mắt nhìn lên cửa kính thì phát hiện một người đàn ông đội mũ đang đứng sau mình.

Cô hoảng sợ cúi gằm mặt, lúc cô ngước lên nhìn lần hai thì người đàn ông đó đã biến mất.

Mạc Phi Nhi không biết mình bị sao nữa, bộ dạng vừa rồi của người đàn ông đó làm cô rất sợ, cũng có một dự cảm chẳng lành.

Cô ngồi xuống ghế trên tàu điện ngầm, cố xua đi cảm giác sợ hãi trong lòng….


Bình luận

Truyện đang đọc