CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Mạc Phi Nhi không thể chịu đựng được nữa, cô không muốn nói chuyện với hạng phụ nữa như cô ta, càng không muốn cho tiểu bảo nghe được những lời nói bịa đặt đó.

Nếu không có tiểu bảo bên canh cô đã lao đến đấu với cô ta một trận rồi, bây giờ thì ngoài võ mồm ra cô chẳng còn cách nào khác.

Cô ta đến đây cũng nhằm để hạ thấp cô thôi, cô cũng không hơi đâu đấu đá với cô ta.

Cái loại phụ nữ này cứ để cô ta vừa lòng rồi tự giác bỏ đi thì hơn.
“Nếu tôi bảo đúng thì sao? Cô định làm gì tôi? Dù sao bây giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp, tôi còn đang mang giọt máu của Hàn gia.

Muốn đấu với tôi sao? Không có cửa đâu.” Mạc Phi Nhi thách thức nhìn Tuyết Kỳ Nhi.

Tiểu bảo xin lỗi con, ngàn vạn lần con không được tin những lời đó, mẹ là muốn đuổi cô ta đi thôi.
Tuyết Kỳ Nhi bực bội giậm chân dưới đất rồi quay mặt đi ra ngoài.

Nhìn bộ dạng đắc thắng của Mạc Phi Nhi cô càng thêm bực bội.

Bắt gặp Mạc Phi Nhi trong tiệm café.


Cô định vào mắng chửi cho thỏa mấy ngày qua nào ngờ giờ lại bị cô ta mắng lại.

Càng đáng giận hơn là cô ta lại nói rất đúng.

Cô mãi không bao giờ là đối thủ của cô ta.
Lúc Tuyết Kỳ Nhi đi mất, Mạc Phi Nhi mới dám buông lỏng bản thân, ngồi xuống uống một ngụm sữa nóng để bình ổn tinh thần.
“Mạc Phi Nhi, tôi thật sự đã xem thường cô rồi.”
Hàn Tuấn Thiên nghe xong điện thoại, bước vào quán café thì nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

“Ai chả biết cô vì tiền nên mới làm mọi cách để trở thành con dâu Hàn gia, không phải sao? Thật sự muốn hỏi xem bí quyết của Mạc Phi Nhi là gì mà một tấc từ gà vườn hóa thiên nga”
Lúc đó anh đã giận dữ định xông vào kéo cô ra thì cô lại nói ra một đáp án khiến anh vô cùng bất ngờ.

“Nếu tôi bảo đúng thì sao? Cô định làm gì tôi? Dù sao bây giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp, tôi còn đang mang giọt máu của Hàn gia.

Muốn đấu với tôi sao? Không có cửa đâu”Hàn Tuấn Thiên sững sờ nhìn người con gái trước mặt.

Đây có phải là bộ mặt thật của cô, Mạc Phi Nhi.
“Anh chờ chút nghe em giải thích được không?” Mạc Phi Nhi nhìn anh đau đớn.

Nếu biết anh sẽ nghe thấy có hàng vạn cái mồm cô cũng không nói ra những lời lẽ vô sỉ như vậy.

Nhưng, tất cả chỉ là nếu như…
“Cô còn định lừa tôi thế nào nữa… Hóa ra tất cả mọi chuyện là cô sắp đặt hết, vào Hàn thị làm việc, ở bên cạnh tôi, ngủ với tôi giờ thì lấy đứa bé ra để đạt được mục đích.

Cô còn lợi dụng cả anh rể mình, chị gái mình.

Thậm chí còn lợi dụng cả con mình nữa.

Loại phụ nữ như cô thật đáng ghê tởm! Việc bố mẹ tôi xuất hiện trong bệnh viện cũng là một tay cô sắp xếp đúng không? Kế hoạch cũng thật hoàn mĩ.

Tôi đã suýt nữa bị mắc bẫy.

Cô cón gì muốn nói với tôi không?”
Mạc Phi Nhi hoang mang nhìn anh.


Thì ra, trong mắt anh, cô lại không đáng tin như vậy.

Anh thà đi tin người khác chứ cũng không muốn nghe cô giải thích.

Anh nghiễm nhiên đội lên đầu cô cái tội danh đáng sợ, anh khinh miệt cô.

Khi nghe những lời châm chọc từ Tuyết Kỳ Nhi cô cũng chỉ cảm thấy không thoải mái nhưng những lời nói ấy xuất phát từ miệng anh, lại có sức sát thương lớn như vậy.

Mạc Phi Nhi đưa lòng bàn tay chạm vào bụng, tiểu bảo con đừng nghe những lời nói này.
“Tôi nói anh sẽ tin sao? Phải, nếu như tôi nói tôi lợi dụng anh thì sao? Anh sẽ làm gì, anh sẽ bỏ tôi và con luôn chắc.” Mạc Phi Nhi nghẹn ngào, thật không biết anh sẽ đáp sao, nhưng cô cũng chán phải đôi co với anh rồi, anh đã lựa chọn tin những gì mình nghe thấy thì cô giải thích cũng vô ích mà thôi.
Tuấn Thiên tay khẽ nắm lại, quay sang nhìn cô cười lạnh nói: “ Cô đừng tưởng mình tôi bị lợi dụng.

Chả phải Mạc thị sắp sáp nhập với Hàn thị sao?”
Bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, khuôn mặt trắng bệch, cô cắn chặt môi.

Hóa ra hôn nhân của cô cũng là loại hôn nhân thương mại, lợi ích trên tình cảm.

Tiểu bảo, mẹ xin lỗi con là do mẹ không tốt lại cho con một gia đình không hoàn thiện rồi.
“ Cô nên nhớ Hàn Tuấn Thiên tôi là bị bắt ép trong cuộc hôn nhân này… Cô cũng vậy chúng ta đến với nhau vì đôi bên cùng có lợi.

Sau 1 năm chúng ta sẽ kết thúc.


Không ai nợ ai.”
“Một năm…” Mạc Phi Nhi sững sờ nhìn anh.

Người đàn ông này cũng thật tuyệt tình.

Một năm chẳng phải cô mới sinh tiểu bảo sao? Anh ta định làm gì? Cướp con của cô?
“Phải một năm, Mạc thị rơi vào tay tôi, tôi cũng sẽ “ chăm sóc” thật tốt.

Một năm cô sinh xong tiểu bảo, chúng ta cũng sẽ li hôn.

Còn về tài sản sau li hôn, tùy cô định đoạt.”
Mạc Phi Nhi cảm thấy trong lòng rất đau.

Mạc thị cô không quản nổi, bố thì đã già yếu, rơi vào tay anh cô cũng yên tâm hơn là rơi vào tay người khác.

Nhưng còn đoạn hôn nhân ngắn ngủi này.

Cô không biết phải làm sao để duy trì nó nữa….


Bình luận

Truyện đang đọc