CHÚNG TA BẮT ĐẦU LẠI MỘT LẦN NỮA EM NHÉ!



Ớt chuông
- An An, nhanh lên chúng ta sắp muộn rồi.

– Mạc Phi Nhi hốt hoảng chạy vào trong phòng An An.
Trong phòng không có thằng bé, chăn gối cũng được gấp gọn gàng.

Thằng bé dậy rồi sao? Nó lại dậy trước cô rồi.
- Mẹ, lần sau mẹ nên mua thêm 10 cái đồng hồ báo thức nữa.

– An An đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

Thằng bé đã chuẩn bị xong đồ dùng của mình còn tự lấy bánh mì trong tủ lạnh ra ăn nữa.
- An An mẹ đã bảo không được ăn bánh trong tủ lạnh mà không nướng lại rồi mà.

Lần sau dậy sớm phải gọi mẹ nhé.
- Hôm qua mẹ làm việc muộn con muốn mẹ ngủ thêm chút.
Mạc Phi Nhi hạnh phúc xoa đầu con trai.

Thằng bé lớn thật rồi.
Bãi đỗ xe của Beauty Plus -Mẹ ơi nhanh lên, mẹ mang theo nhiều quần áo quá.
Mạc Phi Nhi chật vật kéo theo hai chiếc vali nhanh chân rảo bước về phía An An.

Bốn năm rồi cô chưa có đi đâu thế nên lần này đi công tác cũng coi như chuyến đi du lịch của hai mẹ con.


Cô đã mất nguyên hai ngày để sắm sửa quần áo cũng như đồ dùng cần thiết cho cả hai trong chuyến đi 4 ngày này.
Hải Giang khó chịu đứng trước cửa xe, cô tức giận nhìn Mạc Phi Nhi:
- Em không có khái niệm về thời gian sao? Em biết cả đoàn phải chờ em mấy tiếng rồi không? Lại còn mang con theo nữa.

Mạc Phi Nhi ái ngại nhìn giám đốc Hà, cũng may cô là mẹ đơn thân nên càng có lí do dắt An An theo.

Cô chỉ muộn có 15 phút thôi mà, sao hôm nay chị ấy lại gay gắt thế nhỉ.

Không đúng, cô nghe nói giám đốc Trương bận việc không tiện tham gia chuyến đi này thế thì vì sao hôm nay chị ta lại có mặt ở đây.

Cô cúi đầu xin lỗi rồi đẩy An An lên xe ngồi trước.

Dù sao cũng là cô sai tốt nhất nên cúi đầu nhận tội tránh những món tiền thưởng không cánh mà bay.
Mạc Phi Nhi bước chân lên xe.

Giám đốc Hà vẫn không tham gia được.

Có lẽ hôm nay chị ta đến để ổn định công việc cho đoàn thôi nhưng cô vẫn cảm thấy rất kì lạ.

Cô rõ ràng nhìn thấy đôi mắt chị ta có chút tiếc nuối còn có chút không đành lòng nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí trong xe rất quái dị, cả nhóm của cô vốn náo nhiệt giờ ngồi im phăng phắc.

Mỗi người đều rất bận việc của mình không rảnh để ý đến lời chào của cô.
- Mẹ, mẹ bên này.

– An An chọn hàng ghế đôi gần cuối, thằng bé chen ngồi vào cạnh cửa sổ.

Người ngồi bên là một người đàn ông, anh tađang đậy quyển sách lên mặt, cả đầu ngửa ra đằng sau.

Anh ta có vẻ rất mệt mỏi.

Cái tư thế ngồi như vậy rõ ràng là đeo lên mình cái biển đừng làm phiền tôi rồi.

Không biết An An nhà cô ngồi đấy có sao không nữa.
- Xin lỗi, xin lỗi anh.

Cho tôi đi nhờ… Xin lỗi.- Mạc Phi Nhi chen người ngồi xuống ghế của An An.

Cô quay sang nhỏ giọng mắng con: “ Bao nhiêu chỗ không ngồi lại chen vào đây.

Con xem người ta đắp sách ngủ không muốn ai làm phiền kìa.”
An An không mấy bận tâm về lời quở trách của mẹ, thằng bé ngồi trên đùi cô, hé miệng nói nhỏ: “ Không phải người lạ đâu mẹ.


Là…”
“ Á… á...”
- Đi xe kiểu gì thế hả.
Cả đoàn xe đang yên tình cũng trở nên hỗn loạn vì cú thắng xe vừa rồi.
Bác tài ái ngại quay lại trấn an mọi người:
- Xin lỗi, xin lỗi một chiếc xe vượt lên thôi ạ.

Các nhân viên không chịu nổi sự yên tĩnh cũng bắt đầu tán chuyện.
- Hình như xe của nghệ sĩ
- Đúng rồi.

Nghĩ mình là mẹ thiên hạ chắc.
Mạc Phi Nhi không tiện góp vui cùng mọi người.

Mọi thần trí của cô đều dồn vào người đàn ông bên cạnh.

Vừa nãy lúc bác tài thắng gấp cả cô cùng Bảo Bảo suýt nữa va mặt vào ghế ngồi phía trước may mà anh ta đỡ kịp.

Cú thắng gấp cũng làm rơi quyển sách đang úp trên mặt anh ta.

Mạc Phi Nhi nhìn bàn tay của anh thấy rất thân thuộc, hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi.
- Mạc Phi Nhi, em nên cẩn thận chút đi – Hàn Tuấn Thiên bế An An sang đùi mình.

Có ai vì mỗi việc xe phanh gấp mà cả người đập ngay về phía trước thế không cơ chứ.
Mạc Phi Nhi vẫn chưa hết sững sờ, không phải anh bảo anh bận sao.

Sao giờ lại ở đây.

Cô bỗng nhớ tới câu nói chưa hết của An An.


Thằng quỷ, thì ra nó biết hết rồi.

Bây giờ thi cô đã hiểu vì sao giám độc Hà lại có mặt ở đây cũng như vì sao trong xe lại có bầu không khí quỷ dị như vậy.
- Anh anh nói anh bận mà.

Anh đến đây làm gì…
Tuấn Thiên vui vẻ chơi đùa cùng An An, anh quay ra trả lời cô:
- Anh bận nhưng rảnh với mẹ con em.

An An, chú nói đúng không?
An An giơ ngón tay cái về phía anh.

Được lắm, cứ vui với nhau đi.

Mạc Phi Nhi hậm hực vì bị đẩy ra rìa, cô quay mặt nhìn cửa sổ.
Tuấn Thiên chăm chú nhìn Phi Nhi, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn An An.

Hôm nay cô diện đồ đôi cùng con trai trông rất đáng yêu.

Cả hai mẹ con đều mặc áo cộc tay bên trong chiếc áo sơ mi màu bạc hà kết hợp cùng quần thụng.

Chân đi cùng đôi giầy thể thao màu trắng.Mái tóc xoăn dài của cô bện lệch sang một bên cùng buộc dải băng đô trên đầu trông rất trẻ trung.

Cô xinh đẹp như vậy anh càng thêm chắc chắn quyết định đi chung với cô là hoàn toàn đúng đắn..


Bình luận

Truyện đang đọc