ĐẠO TÂM CHỦNG MA

Không ai biết địa ngục xuất hiệntừ lúc nào, tựa hồ từ khi có Đại Thiên Thế Giới, địa ngục này đã tồn tại, mà Cửu đại thánh triều của cửu trọng địa ngục đã trải qua vô số năm tháng chinh phạt, cuối cùng cũng xác định, cho nên mỗi một Thánh triều bên trong mỗi một trọng địa ngục đều có địa vị và quyền uy cao nhất, tuyệt đối không cho phép có người tiết độc.

Một tòa thành trì như Vạn Lưu thành, chỉ có thể coi là một biên tái cực kỳ xa xôi của Hàn Băng Thánh triều, chỉ có điều bởi vì nơi này chính là cửa vào của vong hồn, cho nên mới rất trọng yếu, mà chính là vì như vậy, thủ vệ của Vạn Lưu thành dần dần trở nên không coi ai ra gì, ngay cả một quản sự nho nhỏ cũng có thể tác uy tác phúc.

Cho dù chuyện này cũng khiến thế gia thế gia, tông môn của Hàn Băng Địa Ngục tiếng oán than dậy đất, nhưng lại không có một ai dám phản kháng thần uy của Hàn Băng Thánh triều, cho nên càng khiến khí diễm c những người này tăng cao. Chỉ là khí diễm kiêu ngạo của bọn họ đặt ở trên người người khác thì được, đặt ở trên người Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ thì không được.

Nhìn các thủ vệ địa ngục đang lao về phía mình, Tiểu Bạch Thiên Đế trực tiếp đánh ra một chưởng, những thủ vệ địa ngục này đều bị chưởng phong của Tiểu Bạch Thiên Đế khiến cho nổ tung, bao gồm cả Hồ quản sự, không còn lại một ai, sau khi đánh ra một chưởng, Tiểu Bạch Thiên Đế mới xoay người nói với Tần Thiếu Phong: “Lão đại, đi thôi, có thể đi uống rượu rồi.”

Tần Thiếu Phong nói với Tiểu Bạch Thiên Đế: “Ài, lãng phí, nếu đẻ luyện thành hồi hồn đan, thì cũng không tồi, còn có thể khiến nguyên linh của tiểu tử ngươi khôi phục thêm một chút, bị ngươi làm hỏng rồi.” Nói xong lắc đầu đáng tiếc.

Tiểu Bạch Thiên Đế lập tức suy sụp, thập phần u oán nói: “Lão đại, ngươi sao không nói sớm, làm ta lãng phí, hu hu, linh dược của ta.” Sau khi Gào khóc thì lại nhìn bốn phía, xem có ai trướng mắt, rơi vào tay hắn không.

Cho dù bọn họ là Thiên Đế, có điều cũng sẽ không tùy ý tàn sát người vô tội, trên cơ bản chỉ cần không phải chọc tới Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ, bọn họ cũng sẽ không xuất thủ, dù sao cho dù là Thiên Đế, tạo ra nhiều sát nghiệt cũng không hay.

Một chưởng của Tiểu Bạch Thiên Đế đã gạt bỏ thủ vệ địa ngục và Hồ quản sự, hung uy như vậy, tất nhiên là khiến Tiểu Bạch Thiên Đế nhìn đi đâu, ai cũng trốn tránh, khiến Tiểu Bạch Thiên Đế buồn bực, có điều cũng bất lực.

Đương nhiên, trong Vạn Lưu thành vẫn có không ít người phụ trách của thế gia, tông phái, bọn họ ở đây tất nhiên là tất nhiên là để tuyển nhận vong hồn, có điều phải chờ Hàn Băng Thánh triều tuyển nhận xong mới được, mà Hàn Băng Thánh triều trên cơ bản sẽ tuyển nhận chín thành chín vong hồn, bởi vì không chỉ là Hàn Băng Thánh triều cần vong hồn, Thánh triều khác cũng đều thông qua Hàn Băng Thánh triều để tuyển nhận vong hồn, cho nên vong hồn để lại cho thế gia, tông phái cũng không còn bao nhiêu.

Cho dù chỉ có một bộ phận rất ít, vì sự phát triển của bản thân, các thế gia, tông phái của Hàn Băng Thánh triều vẫn sẽ đến Vạn Lưu thành để tuyển nhận vong hồn, cho nên xung đột của Tiểu Bạch Thiên Đế và Hồ quản sự tất nhiên là khiến rất nhiều người của thế gia, tông phái nhìn thấy, có điều bọn họ tuy rằng nhìn thấy Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ cự tuyệt lời mời chào của Vạn Lưu thành, cũng không dám đi mời chào đám người Tần Thiếu Phong, bởi vì theo bọn họ, trêu chọc Vạn Lưu thành, chính là trêu chọc Hàn Băng Thánh triều, Tần Thiếu Phong bọn họ sẽ không có kết cục tốt.

Tiểu Bạch Thiên Đế nhìn người chung quanh, thấy tất cả mọi người ddefu trốn tránh ánh mắt của hắn thì bĩu môi, lập tức đi vào trong Vạn Lưu thành, Vạn Lưu thành này toàn bộ đều dùng hàn băng đúc thành, thoạt nhìn rất xa hoa, hơn nữa rất náo nhiệt rất náo nhiệt, cũng có không ít vật thú vị, nếu đã tới nơi nàythì tất nhiên là cần kiến thức một chút.

Sau đó Tần Thiếu Phong bọn họ tìm một gian khách sạn để nghỉ ngơi, đương nhiên, chủ yếu là Tiểu Bạch Thiên Đế muốn xin Tần Thiếu Phong uống rượu, mượn cơ hội lấy lòng Tần Thiếu Phong, để Tần Thiếu Phong luyện chế thêm linh đan diệu dược cho hắn khôi phục nguyên linh, mà đối với tâm tư của Tiểu Bạch Thiên Đế, tất cả mọi người đều nhìn ra, có điều không ai đi vạch trần, dù sao xem Tiểu Bạch Thiên Đế biểu diễn cũng rất không tồi.

Sau khi cơm no rượu say, Tần Thiếu Phong bọn họ liền định rời khỏi Vạn Lưu thành, thực sự tiến vào Hàn Băng Địa Ngục, chỉ là Tần Thiếu Phong bọn họ vừa mới đi ra khỏi khách sạn không lâu, thì có một đại đội nhân mã ngăn cản bọn họ. Mà một đội nhân mã này chính là nhân mã của phủ thành chủ Vạn Lưu thành, một trung niên nhân cầm đầu cưỡi U Minh quỷ mã, sắc mặt âm trầm nhìn người từ khách sạn đi ra.

“Là các ngươi giết Hồ quản sự?” Thành chủ Vạn Lưu thành Thạch Vạn Lưu thấy Tần Thiếu Phong bọn họ từ khách sạn đi ra, lập tức quát, đồng thời còn phóng xuất ra khí tức cường hãn của bản thân, cảnh giới Cổ Thánh thập tam trọng thiên đỉnh phong, là đệ nhất cao thủ của Vạn Lưu thành, không ai là đối thủ của hắn, cũng không ai dám vi phạm ý chí của hắn.

Chỉ là hôm nay không ngờ có người dám giết quản sự của phủ thành chủ, cho dù một quản sự này cũng không làm gì, có điều đây chính là đánh vào mặt Thạch Vạn Lưu hắn, điều này khiến cho Thạch Vạn Lưu thập phần khó chịu, cho nên tự mình dẫn theo đại đội nhân mã tới, mà theo Thạch Vạn Lưu theo Thạch Vạn Lưu, thực lực của hắn như vậy, tất nhiên sẽ không gặp phải đối thủ, dù sao hắn chỉ thiếu một bước là có thể bước vào cảnh giới Tổ Thánh.

Có điều khi Thạch Vạn Lưu thấy Tần Thiếu Phong bọn họ, tuy rằng không cảm nhận được thực lực của bọn họ, có điều lại từ trên người Tần Thiếu Phong bọn họ cảm nhận được sinh cơ,điều này đã nói lên Tần Thiếu Phong bọn họ không phải vong hồn, mà là dùng nhục thân tiến vào địa ngục, điều này khiến cho trong lòng Thạch Vạn Lưu cũng bồn chồn, bởi vì hắn cũng rất minh bạch, nếu dùng nhục thân tiến vào địa ngục, phải đạt tới cảnh giới Tổ Thánh, nếu không căn bản không thể.

Chỉ là trên người Tần Thiếu Phong bọn họ mặc dù có khí tức sinh mệnh, nhưng không có một chút năng lượng ba động nào, cho nên sự cố chấp vô số năm tháng đã hình thành, Thạch Vạn Lưu tất nhiên là cho rằng Tần Thiếu Phong bọn họ không có nhiều bản sự, vẫn không để Tần Thiếu Phong bọn họ vào mắt, bộ dạng cao cao tại thượng.

Tiểu Bạch Thiên Đế nhìn thấy Thạch Vạn Lưu tới, lập tức hai mắt sáng ngời, hắn đang lo không ai tìm tới cửa, hiện tại thành chủ Thạch Vạn Lưu lại có cảnh giới Cổ Thánh thập tam trọng thiên, nếu lấy ra để luyện đan thì sẽ rất hiệu quả, cho nên hướng ánh mắt về phía Tần Thiếu Phong, trưng cầu ý kiến của Tần Thiếu Phong.

Thấy Tiểu Bạch hướng ánh mắt về phía mình, Tần Thiếu Phong lắc đầu, nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, mục đích chúng ta tới đây là gì ngươi quên rồi ư? Chinh phục! Ta muốn chinh phục cửu trọng địa ngục này, một thành chủ nho nhỏ, Tiểu Bạch ngươi cũng không dám giết sao? thứ gà ngói chó đất này giết thì cứ giết, chẳng lẽ ta còn trách ngươi ư?”

Tiểu Bạch Thiên Đế nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì phá lên cười: “Lão đại nói không sai, thứ gà ngói chó đất này giết thì cứ giết.” Tiểu Bạch Thiên Đế sau khi nói xong, trực tiếp vươn tay ra chộp tới, một bàn tay cực lớn ngưng tụ, tóm tới đại quân của phủ thành chủ.

Thạch Vạn Lưu vốn đang chờ Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ quỳ xuống cầu xin tha thứ, dù sao hắn đã thể hiện ra thực lực Cổ Thánh thập tam trọng thiên đỉnh phong, nhưng hắn lại không ngờ Tần Thiếu Phong bọn họ bất vi sở động, hơn nữa còn coi hắn là gà ngói chó đất, điều này khiến cho Thạch Vạn Lưu thập phần phẫn nộ, đang muốn xuất thủ giáo huấn Tần Thiếu Phong bọn họ thì Tiểu Bạch Thiên Đế đã xuất thủ.

Nhìn bàn tay cực lớn cùng với năng lượng từ từ trong đó phóng xuất ra, Thạch Vạn Lưu thực sự cảm nhận được gà ngói chó đất là có ý gì, đúng vậy, ở trước mặt Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ, hắn chính là gà ngói chó đất, không ngờ còn vọng tưởng giáo huấn Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ, điều này khiến cho Thạch Vạn Lưu trong lòng vô cùng hối hận và sợ hãi.

Nhưng mà không đợi Thạch Vạn Lưu cầu xin tha thứ, bàn tay cực lớn đã trực tiếp tóm lấy họ, lập tức đám người Thạch Vạn Lưu ngay cả hét thảm cũng không kịp, đã bị Tiểu Bạch Thiên Đế đánh cho hóa thành lực lượng linh hồn, phong ấn, góp nhặt lại rồi sau đó đưa tới trước mặt Tần Thiếu Phong.

Lòng bàn tay Tần Thiếu Phong xuất hiện một đoàn hỏa diễm, lập tức luyện hóa những năng lượng linh hồn này thành Hồi Hồn đan, sau đó vứt cho Tiểu Bạch Thiên Đế, nói: “Vẫn hơi kém, xem ra chỉ có luyện Hàn Băng Diêm Vương mới có thể giúp ngươi khôi phục nguyên linh.”

“Ha ha, lão đại khí phách, uy vũ! Vẫn là lời nói của lão đại khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.” Tiểu Bạch Thiên Đế lập tức vuốt mông ngựa.

Đối với Tiểu Bạch Thiên Đế vuốt mông ngựa, Tần Thiếu Phong không để ý, trong lòng hắn thực sự coi Hàn Băng Diêm Vương là gà ngói chó đất, trong mục tiêu của hắn, hiện tại cũng chỉ có người đứng đầu Hỗn Độn Thần Triều, Thái Dương Thần Triều, Thái Âm Thần Triều, còn lại đều không được Tần Thiếu Phong để vào mắt.

Không để ý đến tới Tiểu Bạch Thiên Đế vẫn đang vuốt mông ngựa, Tần Thiếu Phong và Tử Yên Thiên Đế bay ra Vạn Lưu thành Vạn Lưu thành, tới Hàn Băng Địa Ngục chân chính.

Bình luận

Truyện đang đọc