ĐẠO TÂM CHỦNG MA

Đạo tâm chủng ma đại pháp và chiến thiên đấu địa đại pháp đều đạt tới cảnh giới tầng thứ tám phẩm thứ năm, cách cảnh giới thứ chín thứ chín phẩm thứ chín còn một bước, khiến thời gian Tần Thiếu Phong tu luyện hai loại huyền công này tới cảnh giới đại thành rút lại không ít, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong rất hài lòng với kết quả tu luyện lần này, nhất là cảm giác được lực lượng cường hãn ẩn chứa trong cơ thể mình, trên mặt Tần Thiếu Phong lộ ra nụ cười vui vẻ.

Đứng lên, Tần Thiếu Phong duỗi lưng, lần này tuy rằng nói tu vi không tăng trưởng mấy, có điều tam đại huyền công tùy thời đều hút thiên địa chi lực, luyện hóa thành đạo lực quán chú vào bên trong thiên đường, cũng xúc tiến thế giới lĩnh vực của Tần Thiếu Phong không ngừng tiến hóa, tu vi của hắn tất nhiên cũng lúc nào cũng tăng trưởng, cảnh giới Tổ Thánh nhị trọng thiên không bao lâu nữa cũng sẽ đạt tới.

Tần Thiếu Phong vừa đứng lên, Tử Yên Thiên Đế bọn họ đã xuất hiện bên cạnh Tần Thiếu Phong, nhìn bọn họ, cảm nhận được khí tức trên người bọn họ cũng đều cường đại hơn không ít, Tần Thiếu Phong gật đầu, dắt tay Tử Yên Thiên Đế, lập tức nhìn về phía dưới cùng của không gian thông đạo, cũng là nơi lúc trước hàn phong nhãn xuất hiện, tiếp theo vươn tay ra chỉ về phía trước một cái.

Lập tức, một cầu thang bên dưới nhãn thần hiện ra trước mặt, rồi sau đó Tần Thiếu Phong nắm tay Tử Yên Thiên Đế đi xuống dưới, Tiểu Bạch Thiên Đế bọn họ đi theo phía sau, mà cầu thang này tất nhiên đi thôngtới Liệt Hỏa Địa Ngục, Tần Thiếu Phong bọn họ lại bước vào con đường chinh phục địa ngục.

Đợi cho thân ảnh của Tần Thiếu Phong bọn họ biến mất, cầu thang chậm rãi đóng lại, mà trong nháy mắt cầu thang đóng lại, trong hư không của không gian thông đạo này bỗng nhiên mở ra một cái khe, lập tức cự nhãn lại xuất hiện, cự nhãn này không ngờ giống nhau Thương khung nhãn, cũng là đồng tử màu vàng kim, bên trong đồng tử có ngàn vạn tinh thần, không ngừng sinh ra và tan biến, diễn hóa quỹ tích vận chuyển của vũ trụ.

Mà Thương khung nhãn này rõ ràng linh động hơn, từ bên trong đồng tử màu vàng kim không ngờ truyền tới nụ cười, không cứng nhắc như Thương khung nhãncủa Tần Thiếu Phong, có thể thấy được Thương khung nhãn này cấp bậc so với Thương khung nhãn của Tần Thiếu Phong thì cao hơn. Mà Thương khung nhãn này sau khi chớp mấy cái thì đóng lại.

Cùng lúc đó trên chín tầng trời của Đại Thiên Thế Giới, trên tinh thần lớn nhất trong ngàn vạn tinh thần, cũng chính là Thần triều cường đại nhất trong thiên địa này, ở Hỗn Độn tinh của Hỗn Độn Thần Triều, bên trong Hỗn Độn Thiên Cung của người đứng đầu Hỗn Độn Thần Triều, một lão nhân ngồi xếp bằng bên trên một đoàn dòng khí hỗn độn, mà phía trước hắn, nhãn tình to cỡ nắm đấm bồng bềnh phía trước hắn, bộ dạng như Thương khung nhãn, mà bên trong đồng tử màu vàng kim lại có từng đạo thân ảnh chớp động.

Mà bóng người bên trong đồng tử của Thương khung nhãn không phải ai khác, chính là Tần Thiếu Phong, Tử Yên Thiên Đế bọn họ, nếu chuyện này để Tần Thiếu Phong biết được, nhất định sẽ chấn động, hành động của bọn họ không ngờ đều bị lão nhân này nhìn thấy, mà lão nhân tiên phong đạo cốt mặt mũi hiền lành này chính là cừu nhân lớn nhất của Tần Thiếu Phong kiếp trước - Hỗn Độn Lão Tổ.

Hỗn Độn Lão Tổ nhìn Thương khung nhãn phía trước hắn, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, mà đối diện Hỗn Độn Lão Tổ, còn có một người đang ngồi xếp bằng, nếu như bị Tần Thiếu Phong thấy, nhất định sẽ càng thêm giật mình, bởi vì người này không ngờ là Bàn Cổ mất tích rất lâu, không ngờ lại bị Hỗn Độn Lão Tổ nhốt ở nơi này.

Đúng vậy, chính là nhốt, bởi vì Bàn Cổ ngồi xếp bằng, chung quanh thân thể hắn có bọt khí rất lớn, lóe ra quang mang ngọc lưu ly, mà Bàn Cổ ngồi xếp bằng trong đó tựa hồ đang chịu đựng thống khổ cực lớn, không ngừng cau mày, có điều lại không hé răng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhắm mắt lại, cũng không để ý tới Hỗn Độn Lão Tổ.

Cự nhãn phía trước Hỗn Độn Lão Tổ tất nhiên là Thương khung nhãn khác, lúc ấy chính là Hỗn Độn Lão Tổ và Tần Thiếu Phong đều tự đoạt một Thương khung nhãn, mà Thương khung nhãn này dưới sự bồi dưỡng và luyện hóa của Hỗn Độn Lão Tổ, đã trở nên cường đại hơn trước kia rất nhiều lần, bằng không Thương khung nhãn này cũng không thể giám thị Tần Thiếu Phong bọn họ mà không bị phát hiện.

Từ trong Thương khung nhãn thấy Tần Thiếu Phong tiến vào Liệt Hỏa Địa Ngục, Hỗn Độn Lão Tổ thu ánh mắt về!” Sau đó hướng ánh mắt về phía Bàn Cổ, tươi cười và nói: “Thế nào? Đề nghị của Lão tổ ngươi còn chưa suy xét cho kỹ à? Phải biết rằng bên trong Đại Thiên Thế Giới này muốn làm đệ tử của lão tổ có không biết bao nhiêu người, lão tổ coi trọng ngươi cũng là phúc của ngươi.”

Nghe thấy lời nói của Hỗn Độn Lão Tổ, Bàn Cổ chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua Hỗn Độn Lão Tổ, nhưng không nói gì, Chỉ trầm mặc, mà thấy Bàn Cổ như vậy, Hỗn Độn Lão Tổ cũng không tức giận, vẫn tươi cười nói: “Chưa nghĩ kỹ thì thôi, cứ từ từ, có điều ngươi cứ nghĩ thêm một ngày thì phải chịu hỗn độn thực cốt đại trận này tra tấn, thời gian của lão tổ rất nhiều, chỉ cần chưa siêu thoát thì lão tổ có thể chậm rãi đùa với ngươi.”

Nghe thấy lời nói của Hỗn Độn Lão Tổ, Bàn Cổ lại ngẩng đầu lên, cuối cùng nói: “Ngươi vì sao muốn thu ta làm đệ tử? Ngươi vì sao biết Tần Thiếu Phong đã trở về, lại không đi đối phó hắ còn tùy ý để hắn trưởng thành? Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?” Đây là chuyện Bàn Cổ muốn biết nhất trong khoảng thời gian này.

Từ khi ly khai Tinh Lan đại lục, Bàn Cổ vốn là du lịch đệ nhất trọng thiên địa Đại Thiên Thế Giới, không ngờ trực tiếp bị Hỗn Độn Lão Tổ bắt tới Hỗn Độn Thiên Cung, mà Hỗn Độn Lão Tổ này còn nói muốn thu làm đệ tử, mà Bàn Cổ biết được Hỗn Độn Lão Tổ chính là đối thủ một mất một còn của Tần Thiếu Phong, tất nhiên không đồng ý, cho nên tất nhiên chịu sự tra tấn của Hỗn Độn Lão Tổ.

Đừng nhìn lão già này mặt mũi hiền lành, có điều xuống tay rất ác, Hỗn độn thực cốt đại trận không ngừng ăn mòn xương cốt huyết nhục của Bàn Cổ, hơn nữa vẫn không ngừng ăn mòn tu vi của Bàn Cổ, nếu tâm chí không đủ kiên định, tuyệt đối không thể kiên trì được, có điều cũng may nghị lực của Bàn Cổ cũng không tệ lắm, vẫn không khuất phục.

Mà trong khoảng thời gian này, Bàn Cổ ở bên cạnh nhìn thấy Hỗn Độn Lão Tổ giám thị nhất cử nhất động của Tần Thiếu Phong, bất kể Tần Thiếu Phong có kỳ ngộ lớn nào, Hỗn Độn Lão Tổ vẫn không động tâm, mỗi ngày đều cười tủm tỉm xem, tựa hồ Tần Thiếu Phong có được lợi ích càng lớn, trưởng thành càng nhanh thì hắn càng cao hứng, điều này khiến cho Bàn Cổ rất không rõ.

Hỗn Độn Lão Tổ nghe thấy lời nói của Bàn Cổ thì cười ha ha, lập tức nói: “Thu ngươi làm đệ tử, tất nhiên bởi vì thể chất của ngươi thích hợp làm truyền nhân của lão tổ ta nhất, lão tổ sáng lập phần cơ nghiệp này không dễ dàng, tương lai sau khi siêu thoát rồi, vẫn cần một người để kế thừa, về phần Tần Thiếu Phong mà ngươi nói, hắn trưởng thành càng nhanh thì lão tổ tất nhiên càng cao hứng, bởi vì hắn là đá kê chân duy nhất để cho lão tổ siêu thoát, chỉ có mượn dùng lực lượng của hắn lão tổ mới có thể siêu thoát!”

Bàn Cổ tuy rằng không rõ siêu thoát mà Hỗn Độn Lão Tổ nói là gì, nhưng có thể khẳng định, lão già này nhất định là không có hảo tâm, vì thế hỏi: “Vậy ngươi sẽ không lo Tần Thiếu Phong trưởng thành tới mức ngươi không thể khống chế sao? Nếu thật sự đến lúc đó, ngươi hối hận cũng muộn rồi.”

Nghe thấy lời nói của Bàn Cổ, nụ cười trên mặt Hỗn Độn Lão Tổ càng đắc ý hơn, chỉ thấy quanh người Hỗn Độn Lão Tổ lấp lánh ánh sáng, lập tức từng tấm bình phong xuất hiện bên trong Hỗn Độn Thiên Cung, ước chừng có hai ngàn chín trăm chín mươi chín tấm, mà những cái này không ngờ đều là bình phong vị diện, bên trong mỗi một cái đều ẩn chứa một tiểu thế giới, Tần Thiếu Phong chỉ có một tấm, mà Hỗn Độn Lão Tổ thì có hết những cái còn lại, điều này khiến cho Bàn Cổ trợn tròn mắt, sự rung động trong lòng tất nhiên khó có thể tả được.

Nhìn thấy không, hai ngàn chín trăm chín mươi chín khối bình phong vị diện này đã toàn bộ bị lão tổ ta luyện hóa, hơn nữa còn hóa lực lượng của thế giới thành của mình, ngươi nói Tần Thiếu Phong có tư cách gì mà đấu với ta? Ngươi cho rằng lúc trước hắn trốn vào Tiểu thiên thế giới thì lão tổ không thể tìm được hắn à? Nếu không phải lão tổ tính đến chỉ có hắn mới có thể trợ lão tổ siêu thoát thì lão tổ đã sớm giết hắn rồi.” Hỗn Độn Lão Tổ ngạo nghễ nói, có điều hắn thực sự có vốn để ngão nghễ, đó là hai ngàn chín trăm chín mươi chín bình phong vị diện mà.

Một thế giới có lực lượng khó có thể tưởng tượng, mà Hỗn Độn Lão Tổ không ngờ có cơ hồ tất cả bình phong vị diện, như vậy, Hỗn Độn Lão Tổ đã tới cảnh giới gì, ngay cả Bàn Cổ cũng không dám tưởng tượng, điều này khiến cho Bàn Cổ không khỏi lo lắng cho Tần Thiếu Phong, bởi vì Bàn Cổ đã nhìn ra Hỗn Độn Lão Tổ này tương lai nhất định sẽ triệt để hủy diệt Tần Thiếu Phong, cướp đi tất cả của Tần Thiếu Phong, mượn hắn để hoàn thành siêu thoát như lời Hỗn Độn Lão Tổ nói.

Mà đúng như Hỗn Độn Lão Tổ nói, nếu Hỗn Độn Lão Tổ lúc trước muốn triệt để hủy diệt Tần Thiếu Phong, tất nhiên đã sớm làm được, chỉ là sau khi có được hai ngàn chín trăm chín mươi chín khối bình phong vị diện vẫn không thể siêu thoát, Hỗn Độn Lão Tổ suy tính, nếu muốn siêu thoát thì mấu chốt vẫn ở trên người Tần Thiếu Phong.

Cho dù là Thái Dương Vương, Thái Âm thân là người đứng đầu Thần triều vẫn không thể giúp được Hỗn Độn Lão Tổ siêu thoát, chỉ có Tần Thiếu Phong mới được, cho nên Hỗn Độn Lão Tổ vẫn không động thủ với Tần Thiếu Phong, mà là lẳng lặng chờ Tần Thiếu Phong trưởng thành, đợi cho tới khi Tần Thiếu Phong trưởng thành đủ cường đại rồi sẽ cướp đoạt tất cả của Tần Thiếu Phong, nói vậy, Hỗn Độn Lão Tổ hắn có thể siêu thoát rồi.

“Siêu thoát là gì?” Bàn Cổ khi lo lắng cho Tần Thiếu Phong đồng thời cũng cảm thấy hứng thú với siêu thoát mà Hỗn Độn Lão Tổ không ngừng nhắc tới, mà Hỗn Độn Lão Tổ nghe thấy lời nói của Bàn Cổ thì nụ cười trên mặt rất sáng lạn nói: “Siêu thoát ư? Không có ai có thể nói rõ ràng được, có lẽ chỉ có thực sự đạt tới ngày siêu thoát mới có thể biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc