ĐẠO TÂM CHỦNG MA

Nửa năm da Tần Thiếu Phong vẫn trắng nõn, thân thể cũng thon dài cân xứng, không bởi vì lực lượng tăng trưởng mà trở nên quá mức cường tráng, hơn nữa da Tần Thiếu Phong cũng trở nên không còn bệnh tật ốm yếu như lúc ban đầu, hiện giờ Tần Thiếu Phong nhìn thế nào cũng đều là bộ dáng mĩ thiếu niên, công tử trọc thế.

Một ngày này Tần Thiếu Phong đang tu luyện trong thạch thất thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Tần Thiếu Phong ngừng tu luyện mở cửa đá, lại phát hiện đại hồ tử xuất hiện trước mặt hắn.

Mà khi đại hồ tử thấy Tần Thiếu Phong thì cảm nhận được khí tức trên người Tần Thiếu Phong, lập tức kinh ngạc nói: “Ái chà, tiểu tử ngươi không ngờ đã đạt tới cảnh giới luyện cốt rồi à? Không đơn giản. Có điều vẫn phải cố gắng, còn có nửa năm thời gian nữa, nửa năm sau ngươi nếu không thể đả bại ta, thì ngươi cũng không thể lưu lại đây được nữa.”

Tần Thiếu Phong tất nhiên là vẫn nhớ rõ vụ cược này, vì đạt tới mục tiêu này, tất nhiên là phi thường cố gắng tu luyện. Người bình thường tu luyện nửa năm có thể đạt tới cảnh giới luyện cốt, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, mà mục tiêu của Tần Thiếu Phong lại là trong một năm phải đạt tới cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, muốn hoàn thành mục tiêu này khó khăn kỳ thật rất lớn, nhưng Tần Thiếu Phong có lòng tin, mình nhất định là có thể hoàn thành.

Gật đầu với đại hồ tử, Tần Thiếu Phong hỏi: “Ngài tìm ta có chuyện gì ư?”

Đại hồ tử nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì lúc này mới nhớ tới mục đích tới đây của mình, trên mặt lại mang theo nụ cười khó hiểu, sau đó nói với Tần Thiếu Phong: “Đại tiểu thư mười ngơi tới một chuyến, xem ra tựa hồ vẫn là muốn tìm ngươi luận bàn một chút, có điều lần này tiểu tử ngươi phải thủ hạ lưu tình đó, mấy lần trước đại tiểu thư bị ngươi đánh cho mấy ngày liền không thể xuống giường, tiểu tử ngươi thật đúng là dám xuống tay.”

Đại tiểu thư từ sau khi bị Tần Thiếu Phong đả bại, rất cố gắng tu luyện, bởi vì tư chất của nàng ta quả thật cũng rất tốt, rất nhanh cũng đột phá đến cảnh giới luyện cân, vì thế lại tìm Tần Thiếu Phong tỷ thí, chỉ có điều lực lượng của Tần Thiếu Phong thủy chung mạnh hơn đại tiểu thư không ít, cho nên mỗi một lần đều bị Tần Thiếu Phong đả bại, hơn nữa sau khi trải qua bài học đó, Tần Thiếu Phong cũng biết tránh những chỗ mẫn cảm của đại tiểu thư.

Chỉ có điều đại tiểu thư này phi thường quật cường, không chịu thua, luôn quấn lấy Tần Thiếu Phong, bắt Tần Thiếu Phong tỷ thí với nàng ta, cứ vài ba ngày lại tỷ thí một lần, khiến Tần Thiếu Phong rất phiền, vì thế xuống tay hơi nặng một chút, khiến đại tiểu thư mười ngày nửa tháng không xuống giường được, nàng ta cũng sẽ không đến tìm Tần Thiếu Phong tỷ thí được.

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của đại hồ tử thì chỉ gật đầu rồi lập tức nói với đại hồ tử: “Đi thôi, ta tự có chừng mực.”

Đại hồ tử thấy Tần Thiếu Phong nói như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đi trước dẫn đường, tới huyệt động của đại tiểu thư, sau khi tới cái động khẩu, đại hồ tử liền rời đi, bởi vì Tần Thiếu Phong đã tới đây rất nhiều lần, cho nên trực tiếp đi vào.

Tới gần động phủ, hai bên hành lang cũng là một dãy thạch thất, trong những thạch thất này có gì thì Tần Thiếu Phong cũng không biết, Tần Thiếu Phong cũng không thăm dò, hiện tại tâm tư của hắn đều đặt trên tu luyện.

Sau khi đi một đoạn về phía trước, là một sân tu luyện cực kỳ rộng lớn, đây là nơi đặc biệt giành cho đại tiểu thư, bình thường đại tiểu thư đều tu luyện ở đây.

Khi Tần Thiếu Phong đến đây, đại tiểu thư vẫn mặc trang phục và che mặt đang tu luyện Liệt Kình Quyền, nhìn thấy Tần Thiếu Phong đến, lập tức hai mắt sáng ngời, có điều lập tức lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Thiếu Phong, tên đăng đồ tử ngươi, lần trước đánh gãy hai cái xương sườn của ta, lần này ta nhất định phải báo thù, đánh gãy toàn bộ xương sườn của ngươi.”

Nói xong vọt tới Tần Thiếu Phong, đồng thời một quyền Nộ Kình Xuất Hải thi triển ra về phía Tần Thiếu Phong.

Nhìn đại tiểu thư xông lên, Tần Thiếu Phong cười nói: “HÌnh như lần nào ngươi cũng nói vẫn, có điều lần nào cũng thua.”

Vừa nói cũng vừa thi triển ra một quyền Tần Thiếu Phong, đánh tới đại tiểu thư, đương nhiên, lực lượng của một quyền này Tần Thiếu Phong cũng khống chế tốt, chỉ sẽ lại đánh gãy hai cái xương sườn của đại tiểu thư thôi, tiếp tục khiến nàng ta mười ngày nửa tháng không thể xuống giường.

Thiên phú của đại tiểu thư vô cùng tốt vô cùng tốt lại chịu cố gắng tu luyện, cho nên tiến bộ cũng rất nhanh, với niên kỉ mười bốn tuổi đã đạt tới luyện cân cửu giai đỉnh phong, có cự lực ba vạn năm ngàn cân, đây tuyệt đối là có thể được gọi là tuyệt thế thiên tài.

Có điều vẫn còn kém xa so với yêu nghiệt Tần Thiếu Phong này, dù sao Tần Thiếu Phong mới tu luyện có nửa năm, hiện tại đã là cảnh giới luyện cốt nhất giai, có cự lực bốn mã lực.

Cho nên lần tỷ thí này cũng đã sớm được chú định, Tần Thiếu Phong bởi vì có thất tình lục dục ma đầu, có thể cảm giác được rõ ràng đại tiểu thư dùng bao nhiêu lực lượng, cho nên lực lượng của mình cũng nắm rất tốt, mỗi một lần đều vừa hay đả bại đại tiểu thư, khiến nàng ta mười ngày nửa tháng không xuống giường được.

Lần này cũng không ngoại lệ, hai quyền tương giao, lực lượng khổng lồ bộc phát ra, chỉ nghe rắc một tiếng, Tần Thiếu Phong lại đánh trúng xương sườn đại tiểu thư, đánh gãy hai cái.

Đương nhiên, Tần Thiếu Phong cũng không đánh trúng hai cái đã gãy trước, mà là lựa chọn xương sườn mới để xuống tay, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lập tức đại tiểu thư ngã xuống đất, hai mắt ánh lệ quang, hét lên với Tần Thiếu Phong: “Hỗn đản Tần Thiếu Phong, vì sao ngươi mỗi lần đều có thể đả bại?? Vì sao ngươi mỗi lần đều đánh gãy hai cái xương sườn của ta, ta hận ngươi chết đi được, hận ngươi chết đi được.”

Tần Thiếu Phong nghe thấy lời nói của đại tiểu thư thì là có chút khó xử, mỗi một lần sau khi đại tiểu thư bị mình đả bại, sẽ có tiết mục như vậy, mà Tần Thiếu Phong tất nhiên là không biết an ủi nàng ta thế nào.

Đương nhiên, trong trí nhớ truyền thừa của Tiêu Diêu Ma Tôn tất nhiên là kinh nghiệm tán gái tuyệt thế, có điều Tần Thiếu Phong lại không xem. Chỉ có thể lẳng lặng nhìn đại tiểu thư khóc lớn, đợi cho đại tiểu thư này khóc chán rồi, Tần Thiếu Phong lúc này mới nói với nàng ta: “Được rồi, ta phải về tu luyện.”

Nói xong, Tần Thiếu Phong đi ra ngoài, không hề cho đại tiểu thư cơ hội làm loạn, mà đại tiểu thư nhìn Tần Thiếu Phong rời đi, cắn chặt môi, trong lòng lại giận không thôi, lầm nầm: “Hỗn đản, đầu gỗ, mỗi một lần cũng không biết hỏi tên người ta, đúng là. Ôi, hỗn đản lại đánh gãy xương sườn ta, tức chết ta mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc