Đại chiến giữa Đấu Chiến Thánh Phật và Dương Tiễn thật sự là rất phấn khích, cho nên bất kể là ai thắng trận đại chiến lần này đều khiến tu sĩ ở đây hoan hô như sấm, không ngừng ủng hộ cho hai người bọn họ, có thể được xem một hồi đại chiến như vậy thực sự là không uổng công tới đây, cho nên tu sĩ ở đây đều điên cuồng hò hét.
Đấu Chiến Thánh Phật chờ đợi giây phút Dương Tiễn nhận thua đã rất nhiều năm rồi, cho nên khi nghe thấy Dương Tiễn nói ra những lời này thì lập tức thả lỏng tâm thần, sau đó thì lập tức ngã ngồi xuống đất, thở hồng hộc, vừa thở gấp vừa nói với Dương Tiễn: Mệt chết lão Tôn rồi, ngươi nếu không nhận thua thì lão Tôn cũng không duy trì được.
Đúng vậy, Đấu Chiến Thánh Phật lúc này cũng đã là nỏ mạnh hết đà, một kích lúc trước cũng tiêu hao toàn bộ pháp lực của hắn, sở dĩ còn có thể đứng được đó hoàn toàn chính là dựa vào ý chí cường đại chống đỡ. Mà Dương Tiễn nghe thấy lời nói của Đấu Chiến Thánh Phật thì cũng phá lên cười ha ha, sau đó hai người cùng nhau phi xuống lôi đài tỷ thí, trở về chỗ của mình để nghỉ ngơi.
Sau khi Đấu Chiến Thánh Phật bay trở về, Tần Thiếu Phong lập tức đi lên, nói với Đấu Chiến Thánh Phật: Hầu ca uy vũ, đây là cửu chuyển kim đan mà tiểu đệ luyện chế, hắc hắc... Nói xong thì đưa một quả linh đan lóng lánh tới, Đấu Chiến Thánh Phật nhìn rồi trực tiếp đoạt lấy, sau đó nuốt xuống, rồi gầm lên với Tần Thiếu Phong: Ngươi sao không lấy ra nữa sớm một chút? Làm hại lão tử vất vả như vậy mới thắng được!
Nghe thấy Đấu Chiến Thánh Phật gầm lên, Tần Thiếu Phong cũng không để ý, cửu chuyển kim đan này cũng không phải là dễ dàng luyện chế, Tần Thiếu Phong từ chỗ Thái Hoàng thật vất vả lắm mới cướp đoạt được một số dược thảo, luyện chế ra được một chút, đó đều là dùng để cứu mạng, tất nhiên là sẽ không dễ dàng lấy ra, nếu không phải thấy pháp lực của Đấu Chiến Thánh Phật đã hoàn toàn tiêu hao hết, không thể tham gia tỷ thí tiếp, Tần Thiếu Phong cũng sẽ không lấy ra.
Thái Bạch Kim Tinh lại đi ra tuyên bố Đấu Chiến Thánh Phật thắng lợi, tiến vào vòng tỷ thí tiếp theo, mà lúc này còn không có Như Lai, Nhiên Đăng, phật Di Lặc, U Minh giáo chủ, Côn Bằng tổ sư, Tam Hoàng, Quảng Thành tiên sư, Nam Cực Tiên Ông, tứ đại Bồ Tát, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu cùng với Huyền Đô đại pháp sư là chưa tỷ thí.
Tên trên Kính chiếu yêu lạ lóe lên, hiện ra Quỳnh Tiêu đối chiến với phật Di Lặc, nhìn thấy kết quả như vậy, Quỳnh Tiêu trực tiếp lựa chọn nhận thua, mà kính chiếu yêu tiếp tục xoay tròn, lại xuất hiện tên, kết quả là Huyền Đô đại pháp sư đối trận với thiên hoàng Phục Hy, mà Huyền Đô đại pháp sư cũng không lựa chọn chiến đấu, trực tiếp nhận thua.
Hai người liên tiếp đều nhận thua cũng cũng khiến tu sĩ ở đây rất khó chịu, có điều khó chịu thì khó chịu, bọn họ cũng không dám nói gì, bởi vì cho dù là bọn họ đối mặt với phật Di Lặc và thiên hoàng Phục Hy thì cũng sẽ nhất định nhận thua, đi lên tỷ thí thì thuần túy là tự rước lấy nhục, còn không bằng trực tiếp lựa chọn nhận thua cho rồi.
Kính chiếu yêu tiếp tục xoay tròn, kết quả lần này là Vân Tiêu đối trận với Địa Hoàng Thần Nông, Vân Tiêu nhận thua, kế tiếp là Phổ Hiền Bồ Tát đối trận với Nhân Hoàng Hiên Viên, Phổ Hiền Bồ Tát cũng nhận thua. Tiếp theo là Văn Thù Bồ Tát đối trận với Nhiên Đăng Cổ Phật, Văn Thù Bồ Tát cũng nhận thua, Nam Cực Tiên Ông đối trận với Như Lai, Nam Cực Tiên Ông tất nhiên cũng nhận thua.
Cứ như vậy, ai nấy đều nhận thua, hiện giờ tên trên kính chiếu yêu chỉ còn lại có Quảng Thành tiên sư, Côn Bằng tổ sư, U Minh giáo chủ và Địa Tàng vương Bồ Tát, tên của vòng thứ hai tất nhiên là phải sau khi tiến vào vòng thứ hai mới xuất hiện, mà hai trận quyết đấu còn lại sẽ là của hai đôi nào.
Bốn cái tên trên Kính chiếu yêu lấp lánh, lập tức ngừng lại ở hai cái tên là Quảng Thành tiên sư và Côn Bằng tổ sư, sau khi nhìn thấy kết quả này, Côn Bằng tổ sư cười quái dị một tiếng cạc cạc, lập tức bay đến lôi đài luận võ, đợi Quảng Thành tiên sư, bởi vì Côn Bằng tổ sư biết rằng, tâm tính của Quảng Thành tiên sư cực kỳ cao ngạo, tuyệt đối sẽ không nhận thua.
Quả nhiên, Quảng Thành tiên sư sau khi nhìn thấy kết quả này thì trực tiếp bay lên lôi đài tỷ thí, mà hai cái tên còn lại tất nhiên là tiến hành cuộc tỷ thí cuối cùng. U Minh giáo chủ cũng không để ý kết quả này, nhìn thoáng qua nhìn thoáng qua rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Địa Tàng vương Bồ Tát nhìn thấy kết quả này thì nhỏ giọng nói thầm: Thiện tai, lần này bần tăng gặp phiền toái lớn rồi.
Phi thân lên lôi đài tỷ thí, Quảng Thành tiên sư nhìn Côn Bằng tổ sư ở đối diện, lại một chút ý sợ hãi cũng không có, dừng có nhìn Côn Bằng tổ sư trên Tiềm hoàng thần bảng thì bài danh cao hơn Quảng Thành tiên sư không ít, có điều trên pháp lực, Quảng Thành tiên sư lại không kém gì Côn Bằng tổ sư, hơn nữa lại có được Tam Bảo Ngọc Như Ý, điều này khiến cho lòng tin của Quảng Thành tiên sư càng thêm cao.
Bởi vì Côn Bằng tổ sư chính là tán tu, cho nên rất nghèo, chỉ có được một kiện linh bảo chính là lạc thư đó, còn là cướp được, hơn nữa đã đưa cho Tần Thiếu Phong, cứ như vậy, Côn Bằng tổ sư không còn linh bảo nào mà dùng, có điều Tần Thiếu Phong tổ sư vẫn rất tự tin với pháp lực của mình, cảm thấy mình vẫn có thể chiến thắng Quảng Thành tiên sư.
Nhìn Quảng Thành tiên sư ở đối diện, Côn Bằng tổ sư duỗi tay, lập tức một cỗ hàn khí từ trên người hắn thích phóng ra, đây tất nhiên là Huyền Âm hàn khí thu thập từ sâu trong Bắc Minh, vô cùng ác độc, chỉ cần là chạm phải thì bất kể là nhục thân nguyên linh đều sẽ bị đông cứng rồi vỡ vụn.
Mà Huyền Âm hàn khí đó trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay cực lớn, tóm về phía Quảng Thành tiên sư. Quảng Thành tiên sư nhìn bàn tay Huyền Âm cực lớn đó thì cười hắc hắc, lập tức lật tay, lấy ra Tam Bảo Ngọc Như Ý, mà nhìn thấy Tam Bảo Ngọc Như Ý này, sắc mặt của Tam Tiêu nương nương trở nên khó coi, năm đó các nàng chính là bị Tam Bảo Ngọc Như Ý này đập chết, hiện tại nhìn thấy Tam Bảo Ngọc Như Ý này lại xuất hiện, trong lòng tất nhiên là rất khó chịu.
Tam Bảo Ngọc Như Ý này so với Phiên Thiên ấn thì uy lực lớn hơn nhiều, cho dù Phiên Thiên ấn đó được xưng là hậu thiên đệ nhất linh bảo, nhưng dù sao cũng là cũng vẫn là vật hậu thiên, không huyền diệu bằng tiên thiên linh bảo, trên uy lực cũng không bằng được, cho nên sau khi Quảng Thành tiên sư có được Tam Bảo Ngọc Như Ý này thì mới có thể vui mừng như vậy.
Sau khi gọi ra Tam Bảo Ngọc Như Ý, Quảng Thành tiên sư trực tiếp ném đi về phía không trung, Tam Bảo Ngọc Như Ý đó trực tiếp bay lên, bay tới bàn tay Huyền Âm cực lớn đó, sau đó thì rất dễ dàng đập nát bàn tay Huyền Âm cực lớn đó sau đó sau đó lại bay về phía Côn Bằng tổ sư.
Côn Bằng tổ sư thấy một kích của mình không ngờ bị hóa giải thoải mái như vậy thì tất nhiên là phi thường kinh ngạc, trong lòng cũng ngưng trọng, nhìn Tam Bảo Ngọc Như Ý bay về phía mình, trực tiếp vận chuyển pháp lực pháp lực, hình thành một lồng phòng hộ quanh người, bảo hộ lấy bản thân.