Sau khi cân nhắc cẩn thận, Lãnh Thiên Minh gọi quản sự của tất cả các bộ Đa Đoạt, Trình Khai Sơn, Mạc Nhị Cẩu, Giáp Tử Thất và Tân Cửu cùng đến thương thảo về việc tăng cường quân bị.
“Các vị đồng liêu, hiện tại thành Thanh Châu của chúng ta đã có được nền tảng để mở rộng quân đội, nhân lực và lương thực.
Việc kế tiếp là chúng ta cần xem xét nên mở rộng quy mô như thế nào, mọi người có thể nói ra suy nghĩ của mình”, Lãnh Thiên Minh nói.
Đa Đoạt nói: “Thất hoàng tử, mạt tướng nhận thấy trước mắt chỉ nên mở rộng thêm 20 vạn quân là đủ.
Dù sao hệ thống quản lý của chúng ta còn tương đối non yếu, vì thế việc cấp bách hiện tại là bồi dưỡng lực lượng thiên hộ cùng vạn hộ, chỉ cần có đủ tướng lĩnh thì việc mở rộng quân đội không còn là vấn đề”.
Tân Cửu gật đầu nói: “Ta tán thành cách nhìn của Đa tướng quân, Đa tướng quân từng là phó tướng liên quân của Bắc Lương ta, có khả năng khống chế đại cục, chúng ta khó có thể sánh bằng được.
Tuy nhiên, bổn quan có một điều lo ngại, đó chính là chất lượng quân lính.
Hiện tại tuy nhân khẩu trong khu vực chúng ta quản hạt khá đông, nhưng hầu hết đều là lưu dân từ các nơi đổ về, hơn nữa, vấn đề quan trọng là bọn họ có bằng lòng tòng quân khi vừa đủ lương thực hay không?”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lãnh Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu chúng ta đã không yêu cầu về số lượng, vậy thì cần phải khống chế về chất lượng.
Cho nên nhất định phải để người dân tự nguyện tòng quân, đồng thời, phải khiến bọn họ cảm thấy có thể trở thành một binh sĩ của Hắc Kỳ Quân là chuyện đáng tự hào, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể tạo nên một đội quân bách chiến bách thắng”.
Dừng lại một lát, Lãnh Thiên Minh lại tiếp tục diễn giải: “Cho nên ta đã chế định sơ lược một vài phương án.
Mọi người có thể nghiên cứu và cùng thảo luận.
Một, chỉ cần là binh sĩ tòng quân thì người nhà của hắn có thể được miễn trừ tất cả thuế má; hai, chỉ cần là binh sĩ tòng quân thì con em của hắn có thể nhập học miễn phí; ba, chỉ cần là binh sĩ tòng quân thì mỗi người đều có cơ hội thăng chức dựa trên thành tích tích góp được trên chiến trường; bốn, chỉ cần là binh sĩ tòng quân thì mỗi tháng sẽ được nhận hai mươi lượng bạc bổng lộc; năm, nếu binh sĩ chết trận, người nhà của hắn sẽ được Hắc Kỳ Quân trợ cấp một trăm lượng bạc, đồng thời sẽ được miễn thuế trọn đời, Hắc Kỳ Quân sẽ phụ trách nuôi dưỡng con em của hắn trong giai đoạn vị thành niên”.
Lãnh Thiên Minh nói một mạch năm phương án mà hắn đã cân nhắc rất lâu, nghe xong, mọi người đều chấn động.
Phải biết, ở thời đại này, một lượng bạc đủ để một gia đình bình thường sinh hoạt một tháng, thế nên năm mục phúc lợi này quả thật rất lớn đối với bất kỳ ai.
Tân Cửu đứng ra nói: “Thất hoàng tử, những đãi ngộ này tuy rằng tốt, nhưng phí tổn dành cho nó sẽ là một con số khổng lồ.
Tuy thành Kim An của chúng ta có không ít của cải dư dả, mấy ngày gần đây, lợi nhuận từ việc bán lương thực cũng rất khả quan, nhưng chỉ sợ không thể duy trì lâu dài được”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười đáp: “Tân đại nhân cứ yên tâm, về vấn đề tiền, ta đã sớm có biện pháp”.
Tuy mọi người cảm thấy khó hiểu, nhưng nếu Thất hoàng tử đã nói vậy rồi thì chắc chắn đã sớm có dự định, thế nên không ai lên tiếng phản bác.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “ Kế tiếp, mời Giáp đại nhân giới thiệu với mọi người vũ khí mới của chúng ta, và đây cũng là vũ khí quan trọng của Hắc Kỳ Quân ta trong tương lai: Súng kíp”.
Mọi người liếc nhìn nhau.
Súng kíp? Không phải nói thứ này không thích hợp dùng trong chiến tranh à?
Tại đây có hình ảnh