HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Bùm… bùm… bùm”
Những tiếng súng cực lớn và một vùng khói dày đặc bay lên.

Sau đó lần lượt đến hàng thứ hai, hàng thứ ba…
“Bùm…bùm… bùm…”
“Bùm… bùm… bùm…”
Lại nhìn về những con chiến mã ở phía đối diện, lúc này bọn chúng đã chết lả tả, chỉ còn mấy con kinh hãi chạy toán loạn.

Lần này không có ai lên tiếng, đặc biệt là mặt của Lãnh Liệt Vương khó coi đến cực điểm, là một người quanh năm chinh chiến nên ông ta liền nhận ra trang bị của loại vũ khí này có ý nghĩa gì.

Mặc dù tam hoàng tử ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn ta cũng nhanh chóng trở lại bình thường.


“Lưu đại nhân, tuy rằng thanh uy của súng kíp khá lớn, nhưng nếu là trong thực tế, không phải là mục tiêu sống sao? Cho dù ông có lợi hại đến mức nào cũng chỉ có thể bắn một lần, chỉ cần hoàn thành phát súng đầu tiên, kỵ binh của chúng ta có thể tiêu diệt trong giây lát, vậy đội súng kíp của ông sẽ không có năng lực đánh trả”.

Đám người bắt đầu phụ họa theo, Lãnh Thiên Minh cũng đồng tình với quan điểm của tam hoàng tử, mặc dù Đại Lương phát minh ra súng kíp, nhưng nó cũng quá lạc hậu, có thể nói là phiên bản cổ nhất.

Nếu không nạp hỏa dược và kíp nổ trước, khi gặp địch, có kịp bắn ra lượt đầu tiên không là một vấn đề.

Lưu Bất Đắc mỉm cười nói: “Ha ha… Tam hoàng tử nói rất đúng, đó là lý do tại sao vi thần nói loại súng kíp này chỉ có thể dùng để phòng thủ, nếu mang ra ngoài chiến đấu thì chẳng khác nào tự tìm đường chết”.

“Vậy Lưu đại nhân cho chúng ta xem cái này có ý gì?”
“Chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ mà thôi, vi thần cho rằng cuộc thi thơ ca lần này phải thêm chút màu sắc mới thú vị, cho nên vi thần có một đề xuất, nếu Đại Lương chúng thần thua, chúng thần sẽ tặng bản vẽ mô phỏng của loại súng kíp này cho quý quốc, nếu chúng thần thắng, vậy quý quốc… cắt cho chúng thần hai dặm đất”.

Các quan đại thần bên cạnh bắt đầu cười ồ lên, phải biết rằng đối với Bắc Lương mà nói, hai dặm đất chẳng đáng là bao nhiêu, còn nói cái gì mà cắt với không cắt?
“Ông đang nói đùa đúng không?”

Tiếng cười nhạo vang lên không dứt, mà lúc này Lãnh Liệt Vương lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc, dường như ông ta đang suy nghĩ điều gì đó.

“Vậy Lưu đại nhân, ông muốn hai dặm đất ở chỗ nào?”
Lưu Bất Đắc bình thản nói: “Tuyệt Mệnh Nhai”.

Sắc mặt của mọi người giờ đã thay đổi rất nhiều…
Tuyệt Mệnh Nhai chính là con đường duy nhất thông từ Bắc Lương đến Đại Lương, là một hẻm núi nằm giữa hai ngọn núi lớn, núi cao đường hẹp, dễ thủ khó công, có thể nói là một trận địa phòng thủ tự nhiên, nhưng phải nói rằng diện tích nơi này rất hẹp, chỉ khoảng 2 km đổ lại.

“Ông đang nằm mơ à?”
“Đúng, ta thấy ông bị điên rồi đó? Ông như vậy là đang khiêu chiến với Bắc Lương chúng ta”.

Tam hoàng tử ở một bên cũng tức giận nói.

“Muốn Tuyệt Mệnh Nhai, ta thấy Lưu đại nhân ông điên thật rồi, chẳng lẽ ông cho rằng Bắc Lương chúng ta sợ các ông sao, chỉ cần phụ vương cho ta 200 ngàn quân, ta có thể giết đến tận hoàng thành Thiên Khải Đại Lương các
.


Bình luận

Truyện đang đọc