HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Ôi trời, hắn phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói cảm ơn phụ vương 16 năm qua không thèm quan tâm tới con?
“Phụ vương nói gì vậy, sao nhi thần lại hận phụ vương được”.

Lãnh Liệt Vương nói tiếp: “Vậy con biết hôm nay ta đến có ý gì không?”
Lãnh Thiên Minh nói: “Nhi thần biết ạ”.

Lãnh Liệt Vương gật gật đầu.

“Có rất nhiều lời không thể nói ở trong đại điện, nhưng trước khi con đi, bổn vương vẫn có vài lời muốn nói với con, ta có lỗi với mẫu thân con, nhưng người ta có lỗi cũng không chỉ có mình nàng ấy, sinh ra ở trong gia đình đế vương, ta phải gánh vác vận mệnh của toàn bộ đất nước, đối với ta mà nói, tình cảm gia đình không chiếm vị trí số một, hoàng tộc Lãnh Thị chúng ta có một sứ mệnh quan trọng hơn, con có hiểu không?”
“Nhi thần hiểu ạ”.

Khi hắn đến thế giới này, hắn không hề có một chút cảm giác với mẹ ruột thất hoàng tử nên lấy đâu ra sự hận thù chứ.


Tuy nhiên Lãnh Liệt Vương quả thực rất nhẫn tâm, đối với ông ta mà nói nữ nhân chỉ là một công cụ, nhưng ông ta cũng không cần nói với hắn một cách thẳng thắn như vậy chứ?
“Mặc dù bổn vương không biết rốt cuộc con nghĩ thế nào, nhưng ta mong con hiểu rằng với tư cách là con cháu hoàng tộc Lãnh Thị, con phải chấp nhận số phận của mình, bất kể sau này chủ nhân của Bắc Lương là ai thì con đều phải ra sức phục tùng, nếu mang hai lòng, hậu quả con tự rõ”.

“Nhi thần hiểu ạ”.

Lãnh Thiên Minh đáp, có vẻ như biểu hiện gần đây của hắn vẫn khiến Lãnh Liệt Vương cảm thấy có gì đó không ổn nên ông ta mới dặn dò như vậy.

“Từ lúc con sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên bổn vương đến thăm con, cũng có thể là lần cuối cùng, cho nên bổn vương tặng con một món quà coi như là quà tặng trước khi con đến thái ấp”.

Nói xong, Lãnh Liệt Vương phất phất tay sau đó quay đầu rời đi.

Trần công công ở một bên bưng một chiếc hộp đi tới.


“Thất hoàng tử, đây là bảo vật mang tên “Kim Giáp Tằm”, có thể khiến người khác bất khả xâm phạm.

Ở Bắc Lương chúng ta không có mấy người sở hữu món bảo vật này đâu”.

Lãnh Thiên Minh khẽ sửng sốt, món đồ này hay đó, tuy nhiên Lãnh Liệt Vương thật khiến cho người khác đoán không ra mà, lúc lạnh lúc nóng, nhưng nhìn vào món quà ông ta tặng, người này hẳn là vẫn có chút tình người…
Thôi mặc kệ, món quà không tệ, hắn xin nhận…
Chớp mắt đã tới ngày khởi hành, cuối cùng hắn cũng sắp rời khỏi cái lồng giam này rồi, sau này hắn có thể yên ổn làm một vị vương gia, giờ phút này Lãnh Thiên Minh rất vui vẻ.

Mấy ngày nay, cả nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều đến tìm hắn nói chuyện, bọn họ nếu không lôi kéo thì là đe doạ, Lãnh Thiên Minh cũng không đắc tội với ai cả, huynh nói gì thì đệ nghe đấy, phải biết rằng dưới tình thế trước mắt, vị vua tiếp theo của Bắc Lương chắc chắn là một trong hai người bọn họ.

Đến cả các quan đại thần trong triều định cũng đã xuất hiện bè phái, đây cũng là một lý do rất quan trọng khiến hắn muốn rời đi càng sớm càng tốt, hắn không muốn nhúng tay vào vũng bùn này.

Tiểu Lan đã tìm được năm sáu cô gái thân thiết với mình có thể đi cùng thất hoàng tử, đối với bọn họ mà nói đây cũng là chuyện tốt, bởi vì thất hoàng tử có thể xem như là người đối xử tốt nhất với bọn người dưới trong số các hoàng tử, hơn nữa có thể rời cung khi còn trẻ như vậy cũng là một loại giải thoát đối với bọn họ…
Sau khi ra khỏi cửa cung, một nhóm người ngựa đã đứng đợi sẵn ở đó, người dẫn đầu là Trình Khai Sơn, thấy Lãnh Thiên Minh đi ra, Trình Khai Sơn lập tức chạy tới, vẻ mặt hắn ta vô cùng kích động.




Bình luận

Truyện đang đọc