Khi công chúa đi ngang qua chỗ hắn thì đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn…
“Giang Tiểu Bạch?”
Cuối cùng Lãnh Thiên Minh mới phản ứng lại được, thì ra Giang Tiểu Bạch chính là Hiên Vũ Ngọc Nhi, nữ cải nam trang thế mà hắn lại không nhận ra, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là trông cũng xinh đẹp lắm.
Hoàng đế Hiên Vũ nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Con cùng với hai ca ca theo ta tiến vào từ đường quỳ lạy tổ tiên”.
Sau đó chính là nghi thức tế bái cực kỳ rầm rộ, Lãnh Thiên Minh lại ngây ngốc nhìn Lãnh Hàn hỏi: “Ngươi có nhận ra được không?”
Lãnh Hàn cũng cười khổ gật đầu bảo: “Cũng không biết là phúc hay họa, nhưng nếu thật sự là Hiên Vũ Ngọc Nhi thừa kế ngôi vị hoàng đế thì đối với dân chúng Đại Lương cũng là một chuyện rất tốt, chỉ sợ hai vị ca ca kia…”
Sau khi tế tự kết thúc, hoàng cung tiến hành yến hội long trọng, mở tiệc chiêu đãi sứ thần Bắc Lương cùng với thân tộc tôn thất…
Lãnh Thiên Minh mang theo Lãnh Hàn và và Trình Khai Sơn tham gia yến hội…
Nhị hoàng tử Hiên Vũ Hồng thấy Lãnh Thiên Minh đi tới bèn nói: “Thất hoàng tử Bắc Lương, hừ, ngươi cũng chỉ là một cái công cụ bị người lợi dụng mà thôi, có thể sống được đến ngày hôm nay cũng xem như là phước lớn mạng lớn”.
Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Hồng thầm nghĩ “Chắc tiểu tử này không muốn giết ta đấy chứ nhỉ?”, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có thể bị người khác lợi dụng chứng tỏ ta vẫn còn giá trị để lợi dụng mà, đúng không?”
Hiên Vũ Hồng cười cười nói: “Chắc ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng thiên hạ Đại Lương bọn ta sẽ được giao cho một tiểu cô nương đấy chứ?”
Lãnh Thiên Minh nói: “Chuyện đó không liên quan gì đến ta, mà ta cũng không quan tâm”.
Bấy giờ, đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đi tới nhưng cũng không nói một lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía này.
Hiên Vũ Hồng cũng lười để ý tới Lãnh Thiên Minh, “hừ” một tiếng rồi bỏ đi…
Lãnh Hàn bên cạnh nói: “Hình như hai hoàng tử này thật sự có vấn đề, ta nghĩ hoàng đế Hiên Vũ muốn truyền ngôi cho nữ nhi cũng có lý do, chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó…”
Lãnh Thiên Minh gật đầu, đang định lên tiếng…
“Đại ca, nhị ca”.
Quay lại thấy đúng là Hiên Vũ Ngọc Nhi, chỉ thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi mặc hoa phục của nữ, trông cũng duyên dáng đáng yêu lắm…
Lãnh Thiên Minh nhìn nàng cười nói: “Không ngờ nha, thiếu niên hồn nhiên bên bờ Minh Hà lại là công chúa Đại Lương”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Ta cũng chẳng muốn làm công chúa gì đó, càng không muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế đó, chỉ là lúc làm hiệp khách giang hồ Giang Tiểu Bạch mới là thoải mái nhất…”
Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi ngây thơ nói: “Đúng là làm khó phụ hoàng của ngươi quá, cái đức hạnh này của ngươi, giao giang sơn Đại Lương lại cho ngươi cần có bao nhiêu can đảm cơ chứ”.
“Ý của ngươi là sao?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi uất ức nói: “Thật ra ta biết hết, nhưng ta thật sự không muốn chen chân vào, phụ hoàng nói đó là số mệnh của kẻ sinh vào nhà đế vương, có những chuyện nếu ngươi không làm thì cả mạng cũng không thể bảo đảm được nữa”.
Lãnh Hàn cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mấy người chúng ta cũng xem như hữu duyên, theo cá nhân ta, tất nhiên ta mong ngươi có thể thừa kế đại nghiệp, sau đó đối xử thật tốt với lê dân bách tính, tối thiểu ngươi cũng là một người tốt”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Ta là một nữ nhi thì làm sao có thể thừa kế được, đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ của mỗi mình phụ hoàng ta mà thôi, hơn nữa tất cả vẫn còn chưa chắc chắn, chỉ cần hai ca ca của ta tốt hơn, đừng gây chuyện khắp nơi nữa, ta tin chắc phụ hoàng vẫn sẽ thích bọn họ”.
Lãnh Thiên Minh cũng cười nói: “Nếu chúng ta đã có duyên, ta vẫn muốn nói một câu, ngươi nên cẩn thận hai ca ca của mình một chút”.