HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lãnh Thiên Minh ngắm nhìn bầu trời, trong lòng đầy ắp dự tính.

“Thất hoàng tử, thất hoàng tử…”
Tiểu Lan vừa gọi vừa chạy, gương mặt đỏ hồng, giống như vừa khóc.

“Tiểu nha đầu, sao thế này?”
“Thất hoàng tử, nô tỳ nghe nói ngài sắp rời khỏi hoàng cung có đúng không?”
Tiểu Lan đau lòng hỏi.

“Đúng vậy, không phải nàng luôn hy vọng ta có lãnh thổ của riêng mình ư, giờ ta đã làm được, đại vương còn phong ta làm Thân vương, nàng nên vui mừng mới đúng”.


“Ưm, nô tỳ chúc mừng ngài, vậy sau này ngài có quay lại đây không? Ngài sẽ không quên nô tỳ chứ?”
Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Đồ ngốc, ta sao bỏ lại nàng ở đây chứ, đương nhiên sẽ đưa nàng đi cùng”.

Tiểu Lan vui mừng nhảy cẫng lên.

“Thật…thật ư? Nô tỳ cũng được đi cùng? Nô tỳ vốn phải ở trong cung cả đời”.

“Đương nhiên là thật, ta đã được đại vương cho phép, có thể tùy ý chọn người đi cùng, sao thế? Nàng không muốn đi cùng ta ư?”
“Không, không, không…nô tỳ, nô tỳ nguyện ý đi cùng ngài, dù là nơi nào đi nữa, thật sự tốt quá rồi”.

Tiểu Lan mỉm cười.


“Mặc dù đại vương cho ta chọn người, nhưng trừ nàng, ta thật sự không muốn đem theo ai nữa, trong 2 ngày nữa nàng tự chọn nhé, có tỷ muội nào muốn đi cùng đều được”.

Tiểu Lan vui mừng đáp.

“Đa tạ thất hoàng tử, ngài đối với nô tỳ tốt quá”.

“Đương nhiên, ai bảo nàng là bảo bối ta yêu thương nhất chứ, vậy nàng có nên cảm ơn ta chút không?”
Tiểu Lan tức thì đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói: “Thất hoàng tử lại trêu đùa nô tỳ, nô tỳ sao xứng với ngài chứ”.

Lãnh Thiên Minh trông Tiểu Lan xấu hổ, trong lòng liền vui vẻ, thực ra nếu muốn cưới vợ, vậy một cô vợ yêu kiều như Tiểu Lan đúng là tuyệt đỉnh, chỉ có điều nha đầu này nhỏ tuổi quá.

.


Bình luận

Truyện đang đọc