Nghe vậy, Cổ Bách Vạn cười to: “Trong mắt Cổ mỗ, thiên hạ không có việc gì là không thể, cũng không có chuyện kinh doanh nào là không thể”.
“Vậy xin hỏi Cổ lão gia, trên lãnh thổ Đại Lương, thứ gì kinh doanh có lời nhất?”, Lãnh Thiên Minh nói.
Cổ Bách Vạn thoáng trầm mặc, ông ta nhìn Lãnh Thiên Minh hồi lâu rồi nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật thú vị, người khác đều hỏi ta có buôn được hay không, ngươi lại hỏi ta có thể buôn bán cái gì, chẳng lẽ cái gì ngươi cũng làm à?”
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Đúng vậy, ngoại trừ những chuyện táng tận thiên lương, trong mắt ta, bất cứ thứ gì cũng có thể buôn được”.
Cổ Bách Vạn hăng hái nhìn Lãnh Thiên Minh: “Tiểu hữu, vào trong rồi nói”.
Nói xong, ông ta dẫn mấy người bọn họ đi vào nội thất, hóa ra bên trong này còn có một căn phòng.
“Xem ra tiểu hữu không phải người làm ăn bình thường rồi, Cổ Bách Vạn này không ngại nói thẳng, chỉ cần thứ ngươi muốn mua, ta đều có thể mua được, ngược lại, thứ ngươi muốn bán, ta cũng có thể bán thay ngươi”, Cổ Bách Vạn nói.
Lãnh Thiên Minh nói: “Được, ta rất thích người thẳng thắn như Cổ lão gia.
Ta đây cũng xin đi thẳng vào vấn đề, ta chỉ cần một ít đồ dùng sinh hoạt như tơ lụa, củi, dầu muối,… mà thôi.
Nhưng thứ ta muốn bán, chắc chắn phải đáng giá!”
Cổ Bách Vạn trầm giọng nói: “Nhắc tới đáng giá thì không có gì hơn muối lậu, đồ cổ,… hiện tại còn có khoáng thạch khan hiếm, ví dụ như sắt thép!”
Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Ý ông là quặng sắt?”
“Đúng, Đại Lương ta vốn khan hiếm mỏ khoáng sản, mấy năm gần đây các xưởng ra đời đã gần như tiêu hao hết sạch lượng dự trữ, hơn nữa, hai năm qua đột nhiên lưu hành bếp lò càng khiến cho giá cả sắt thép tăng vọt, thậm chí nhiều người còn lén lút trộm binh khí để nấu thành gang, từ đó có thể thấy được sự khan hiếm của quặng sắt”, Cổ Bách Vạn nói.
Lãnh Thiên Minh vội hỏi: “Được, vậy vụ làm ăn đầu tiên sẽ là sắt thép, hiện tại, sắt thép ở đây có thể bán được bao nhiêu?”
Cổ Bách Vạn cười nói: “Hai năm trước, sắt thép đúc hoàn chỉnh cùng lắm là 200 lượng một xe, hiện tại đã vọt lên đến 500 lượng.
Đương nhiên, kẻ hèn này muốn thu 10% thù lao”.
Lão già Cổ Bách Vạn này đủ thâm…
Lãnh Thiên Minh nói: “Được, ta sẽ bán sắt thép”.
Cổ Bách Vạn nâng chung trà lên, khẽ cười nói: “Xin hỏi công tử có mấy xe?”
Lãnh Thiên Minh không chút do dự đáp: “Muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu!”
“Phụt”, Cổ Bách Vạn phun hết trà vừa uống ra, lắp bắp nói: “Muốn… muốn bao nhiêu, có… có bấy nhiêu?”
“Đúng!”
Cổ Bách Vạn đột nhiên đứng bật dậy, chắp tay với Lãnh Thiên Minh: “Công tử, Cổ mỗ cả đời duyệt qua vô số người, nhưng thật sự không nhìn ra lai lịch của công tử, có thể nói rõ được không?”
Lãnh Thiên Minh cũng đứng lên: “Phương Bắc”.
Cổ Bách Vạn gật đầu: “Đã hiểu, công tử cứ yên tâm, ta cam đoan quản lý vụ làm ăn này rõ ràng rành mạch, không chênh một xu nào, nghe những lời công tử vừa nói, có lẽ không chỉ một vụ này, không biết ngài còn muốn bán gì nữa?”
“Vàng”, Lãnh Thiên Minh nói.
Cổ Bách Vạn bất giác run lên: “Vàng… Vàng à?”
Lãnh Thiên Minh nói: “Đúng, là vàng”.
Phải biết, ở thời đại này, mức độ khan hiếm của vàng là không cách nào tưởng tượng nổi.
Số ít vàng khai thác được gần như do triều đình khống chế, cho nên vàng mới quý giá đến như thế.
Tại đây có hình