HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Đột nhiên, âm thanh cực lớn ‘ầm ầm ầm…’ dời núi lấp biển từ trên đỉnh núi xông xuống…
“Không hay rồi, bọn chúng muốn chạy, mau bắn tín hiệu đi…”
“Sưu”, một âm thanh sắc bén cắt ngang không trung, vô số đại doanh của tộc Hồng Mao lập tức sáng đèn…
“Tăng tốc tấn công, đừng cho chúng cơ hội phản ứng kịp, có thể giết được tên nào hay tên đó”, Lãnh Liệt Vương vung chiến đao của mình, một đao liền chém tên binh lính tộc Hồng Mao phía trước ra làm đôi…
Số ít lính gác đêm của tộc Hồng Mao trên đường núi căn bản không ngờ được cấm quân sẽ phát động tấn công, nháy mắt liền bị đánh cho tan tác, có rất nhiều tên thậm chí còn đang ngủ, chưa kịp nhận ra có chuyện gì đã bị giết chết rồi.

Không bao lâu, cấm quân đã xông đến dưới núi…
“Tiến về phía nam núi Tuyết Long”, Lãnh Liệt Vương hô lớn lên nói.

Còn đám binh lính tộc Hồng Mao đóng giữ ở phía nam lúc này đang vội vã tập kết, mặc dù quân đội phía trước bị tấn công loạn cào cào, nhưng nhanh chóng quân sau đã hoàn thành tập kết, khi cấm quân xông đến phía sau, vô số khiên chắn đã được dựng ở đó…

“Phóng tên…”, vô số cung thủ tộc Hồng Mao bắt đầu nhắm bắn về phía cấm quân đang xông đến…
“Bảo vệ đại vương…”, cấm quân thống lĩnh hô lớn, đồng thời kỵ binh đầu tiên lao đến trước người Lãnh Liệt Vương, không bao lâu đã bị một mũi tên sắc nhọn xuyên qua trước ngực, khiến hắn ta bị bắn bay ra khỏi chiến mã, còn Lãnh Liệt Vương vào giây phút nghe được tiếng hắn ta bị bắn ngã ngựa vẫn như cũ hô lớn lên: “Bảo vệ… đại vương”.

Mấy chục con chiến mã của cấm quân nhanh chóng di chuyển đến phía trước Lãnh Liệt Vương, dùng thân thể của mình để bảo vệ vua của họ…
Nhìn kẻ địch rậm rạp trước mặt, cùng vô số truy binh phía sau, Lãnh Liệt Vương ánh mắt đỏ ngầu gào lên: “Giết…”
Đúng lúc này thì đột nhiên nhìn thấy trận hình phía trước của kẻ địch đại loạn, từ xa có vô số quân đội xông tới bao vây…
“Đó là?”, trong lòng Lãnh Liệt Vương lóe lên tia nghi hoặc…
“Là Mãnh Hổ quân của Nhị hoàng tử, bọn họ tới cứu chúng ta rồi”, một tên binh lính phía trước gào lên.

Trong lòng Lãnh Liệt Vương thầm mắng: “Khốn nạn, tới chịu chết làm gì nhiều người như vậy”.


Chỉ thấy Nhị hoàng tử thân mặc chiến giáp của mình, quơ thanh trường đao, dẫn đầu đám binh lính…
Còn đại quân tộc Hồng Mao phía sau truy đuổi nhìn thấy viện quân tiến vào vòng vây thì lập tức đổi sang đi đường vòng bên cạnh, chuẩn bị cùng bao vây đám người vừa mới xông tới này…
Khi Nhị hoàng tử đến bên cạnh Lãnh Liệt Vương, số lượng cấm quân đã không còn đủ hai ngàn người…
“Phụ vương, nhi thần vẫn luôn đợi người tấn công, đêm nay cuối cùng cũng đợi được rồi”, Nhị hoàng tử quỳ xuống dưới đất nói.

Lãnh Liệt Vương ánh mắt sắc bén mắng: “Con không nhận được thư của ta sao? Mà còn dẫn 8 vạn quân tới đây chịu chết?”
Nhị hoàng tử cười nói: “Phụ vương, nếu như phải chết, nhi thần cũng nhất định chết chung với người, nhưng đêm nay nhi thần nhất định sẽ cứu người, chỉ cần có thể xông ra xuống dọc theo đường núi là đến được thành Kim An, chỉ cần vào được thành thì vẫn có hy vọng, con đã phái trước 2 vạn người ngựa qua đó tiếp ứng người rồi”.

Lãnh Liệt Vương bất đắc dĩ nói: “Ngạo Nhi, số lượng kẻ địch quá nhiều, rất nhanh là sẽ hoàn toàn vây kín, chúng ta không xông ra được đâu”.

Nhị hoàng tử đứng lên nói: “Nhất định có thể, con đã đem thùng hỏa dược dùng để phòng thủ thành Kim An của Thất đệ tới rồi, con sẽ bảo Mãnh Hổ quân của con nổ ra một con đường núi cho người”.




Bình luận

Truyện đang đọc