HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Những người bị cắn chết ở núi này, người nào là không nắm chắc?
Cứ như vậy ba người tiếp tục đi, chỉ có điều một người thì bừng bừng hứng khởi, một người tràn ngập tò mò, còn một người thì mặt mày tái mét…
Khi đến hẻm núi, Lãnh Thiên Minh liếc mắt một cái liền nhận ra nơi này, dẫn theo lão Trình tiếp tục đi về phía trước, đi tới cái sơn động đó, kỳ thực trong lòng Lãnh Thiên Minh cũng nghĩ thầm, con Tuyết Sơn Hổ này không thể nào không nhận ra hắn đâu nhỉ, nhưng nghĩ thì không thể nào, nói thế nào cũng là bạn chí cốt mà…
“Thất hoàng tử, sao ngài biết nơi này có cửa động?”, Trình Khai Sơn tò mò hỏi.

“Ha ha, lát nữa huynh sẽ biết”.

Về chuyện của Tuyết Sơn Hổ, Lãnh Thiên Minh cũng không định giấu diếm Trình Khai Sơn và Tiểu Lan, bởi vì bọn họ đã là những bằng hữu đáng tin nhất của hắn rồi, huống chi trong lòng Lãnh Thiên Minh còn đang ấp ủ kế hoạch lớn hơn.

Mấy người cẩn thận đi vào trong sơn động, cảnh tượng quen thuộc trước mắt lại gợi lên hồi ức của Lãnh Thiên Minh về Gấu đại, Gấu nhị, nhưng sơn động này lại trống trơn.

“Không còn ở đây nữa rồi ư?”

Nhìn sơn động trống không, trong lòng Lãnh Thiên Minh trào lên cảm giác thất vọng khó hiểu, thứ không có lương tâm đó cứ như vậy mà đi rồi sao? Còn không thèm báo ơn, thế này không giống với kịch bản mà hắn nghĩ trong đầu.

Trình Khai Sơn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thất hoàng tử, rốt cuộc ngài đang tìm ai vậy? Nơi này không thể nào có người sống được”.

“Nói ra huynh cũng không hiểu, nói ra huynh cũng không tin, thôi bỏ đi, làm việc chính trước đã”.

Trình Khai Sơn vẻ mặt mù mờ hỏi: “Chuyện chính? Chuyện chính gì chứ? Thất hoàng tử”.

“Đương nhiên là tới bộ lạc Hắc Thạch các huynh rồi”.

Trình Khai Sơn vừa nghe vậy liền phá lên cười: “Thật ư? Thất hoàng tử, sao ngài không nói sớm để thần báo cha mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon”.

Lãnh Thiên Minh nghĩ cũng phải, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành cười nói: “Việc này… sau này sẽ có cơ hội, để lần sau, lần sau…”

Khi mọi người trở lại xe ngựa, chuẩn bị tiếp tục xuất phát thì trời đã dần chuyển tối, Trình Khai Sơn không khỏi tỏ ra lo lắng.

“Thất hoàng tử, trời đã muộn quá rồi, đi đường núi rất nguy hiểm, hay là chúng ta quay về thành Kim An trước, ngày mai lại đi?”
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Từ đây đến bộ lạc Hắc Thạch các huynh mất bao lâu nữa?”
“Đường đi cũng không xa, khoảng hai canh giờ, chỉ là đường núi rất nhiều, thần sợ sẽ gặp phải nguy hiểm”.

“Chúng ta quay về cũng phải mất gần bốn canh giờ, chi bằng cứ đến bộc lạc các huynh đi”.

Kỳ thực, Lãnh Thiên Minh nghĩ rằng thứ nguy hiểm nhất trên núi này chính là Tuyết Sơn Hổ rồi, những thứ khác còn nguy hiểm bằng nữa ư?
Vậy là ba người tiếp tục lên đường, còn Trình Khai Sơn cũng thể hiện được những đặc điểm mà một người sống trong núi nên có đủ, mỗi khi tới cao điểm đều sẽ dừng lại kiểm tra, hoặc là áp sát xuống đất lắng nghe, mặc dù Lãnh Thiên Minh không hiểu, nhưng hắn biết lão Trình nhất định là vì sự an toàn của hắn nên cũng không hỏi gì nhiều.

Sau khi đi thêm được một đoạn nữa, Trình Khai Sơn lại dừng lại.

“Thất hoàng tử, phía trước cần phải đi xuyên qua một rừng cây, chúng ta xuống dắt ngựa đi bộ để tránh động tĩnh quá lớn dẫn đến sự chú ý của dã thú”.

“Được…”


Bình luận

Truyện đang đọc