Lãnh Thiên Minh chắp tay nói: “Bái kiến Dịch tướng quân”.
Dịch Thiên cười to nói: “Ha ha… Nhiều năm rồi không có người gọi ta là tướng quân, đến đây, ngồi xuống uống trà”.
Lãnh Thiên Minh đáp lời rồi ngồi xuống, ngước lên nhìn thành chủ thành Tế Nam thanh danh hiển hách, cười nói: “Không biết Dịch tướng quân hẹn ta đến đây vì chuyện gì?”
Dịch Thiên vừa châm trà vừa nói: “Ta nghe bảo thất hoàng tử đặt cho vùng đất này một cái tên, gọi là Sơn Đông, thoạt đầu ta còn tò mò không biết nó có nghĩa gì, nhưng hôm nay du ngoạn sơn thủy Thái Sơn, dường như ta đã hiểu được ý nghĩa của từ Sơn Đông đó”.
Lãnh Thiên Minh cười khổ, thật ra hắn cũng không nghĩ nhiều đến vậy…
Dịch Thiên tiếp tục nói: “Thất hoàng tử chỉ dùng chưa đến hai năm thời gian đã thống nhất gần như là toàn bộ Đông Hải, thế ngươi có ý định gì với Thiết Huyết liên minh của ta chăng?”
Lãnh Thiên Minh thấy Dịch Thiên đi thẳng vào vấn đề cũng cười nói: “Có, nhưng không phải để chiếm giữ, mà chỉ để Sơn Đông có thể thống nhất, dẹp tan cướp bóc, để bách tính có thể sống những ngày yên ổn mà thôi”.
Dịch Thiên nghe xong lại cười to: “Thất hoàng tử đúng là người sảng thoái, thật không dám dấu diếm, trước đây ta cũng có ý tưởng này, nhưng năng lực của ta có hạn, có thể bảo đảm được bình yên cho thành Tế Nam thôi đã mất hết sức của ta rồi, trước mắt quân Thiết Huyết liên minh đã vượt qua con số sáu mươi vạn quân, thất hoàng tử có nắm chắc phần thắng chăng?”
Lãnh Thiên Minh uống một ngụm trà nói: “Không có, nhưng ta tin trăm ngàn dân chúng ở Sơn Đông sẽ đứng về phía ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ thống nhất được Sơn Đông”.
Dịch Thiên nói: “Hay, thanh niên nên có chí khí như thế, Dịch Thiên ta chính chiến trên lưng ngựa cả đời, tự nhận không thẹn với lòng nhưng lại bị người hãm hại, hôm nay thấy thất hoàng tử tiêu sái như thế khiến ta sinh lòng hâm mộ”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thế tướng quân có muốn tiếp tục làm kẻ địch của ta hay không”.
Dịch Thiên cười nói: “Ta vốn không phải là kẻ địch của ngươi, nhưng ta không muốn nghe lệnh người khác, chi bằng hôm nay chúng ta cùng đặt ra một cái hẹn, cùng nhau tranh tài một trận sảng khoái, ai thua thì rời khỏi nơi đó mãi mãi”.
Lãnh Thiên Minh im lặng một lát, nói: “Được…”
Sau khi Lãnh Thiên Minh rời đi, một mưu sĩ đi tới chỗ Dịch Thiên nói: “Thành chủ, ngài rốt cuộc muốn đánh Hắc Kỳ quân hay là hòa?”
Dịch Thiên lại cúi đầu nói: “Nhiều năm như thế, ta đã thấy quá nhiều thảm kịch, dù là đánh hay hòa thì sáu mươi vạn tên cướp vẫn mang đến quá nhiều tai vạ và rắc rối, nếu Hắc Kỳ quân của hắn thật sự có thể làm được, Dịch Thiên ta cần gì phải ngăn cản”.
Chẳng mấy chốc, tất cả những cỗ máy chiến tranh ở Đông Hải đều được vận dụng, chuẩn bị đón một trận chiến quyết định số phận của Sơn Đông này, Lãnh Thiên Minh để lại mười vạn tân binh vừa chiêu mộ, dẫn theo hai mươi vạn lính Hắc Kỳ quân lên đường…
Lúc này, trong thành Tế Nam, Dịch Thiên hô thật lớn với các thành viên Thiết Huyết liên mình: “Trận này, mọi người phải tỉnh táo lên, dốc hết sức đánh, chỉ cần đánh bại Hắc Kỳ quân, từ nay về sau, cả Đông Hải này chính là thiên hạ của chúng ta”.,
Mọi người bên dưới đều hò hét thật to…
Chưa tận mắt nhìn thấy khí thế của thiên quân vạn mã thì mãi mãi không cách nào hiểu được sự rung động của nó, gần hai mươi vạn đại quân, hai vạn quân cầm súng, hai vạn cung thủ, hai vạn kỵ binh, mười bốn vạn bộ binh, mang theo một trăm năm mươi hỏa pháo, gần như đó chính là toàn bộ của cải của Hắc Kỳ quân, Lãnh Thiên Minh cảm nhận được trận chiến này có ý nghĩa với bản thân mình thế nào…
Đến chiến trường nơi đã hẹn trước, sáu mươi vạn đại quân Thiết Huyết liên minh đã tập kết ở đó từ lâu…
Dốc Lạc Hà, bình nguyên rộng mênh mông, đây chính là nơi chiến trường sinh tử mà Lãnh Thiên Minh và Dịch Thiên đã hẹn nhau, nay ở cái nơi gần đông doanh, gần biển rộng, xung quanh là một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ, người cuối cùng còn sống rời khỏi nơi này sẽ có được toàn bộ Sơn Đông…
Trong trướng của Hắc Kỳ quân…
Đa Đoạt tranh giành bản đồ nói: “Nơi này đáng sợ thật, dù bên nào thua muốn trốn đi cũng chưa chắc đã thoát nổi”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Binh lực của địch cao lơn ta rất nhiều, không thể chống lại nổi, phải chuẩn bị tinh thần vừa đánh vừa giữ vững phòng thủ”.
Đa Đoạt nói: “Chuyện này thất hoàng tử yên tâm, chúng ta đã đặt doanh trại ở cạnh vách núi đen ven biển, dù địch có muốn đánh lén cũng rất khó tiến lên được”.