HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


“Không cần, trước hết, ngươi sắp xếp người đưa mẫu thân của công tử Lãnh Hàn đến đó, ta đi dạo quanh phủ Thanh Châu một vòng rồi lại đến cũng không muộn”.

Vừa gặp được mẹ, Lãnh Hàn rơi nước mắt, vội quỳ xuống nói: “Mẫu thân, con đã để người chịu khổ”.

Lãnh mẫu đỡ Lãnh Hàn dậy, cười nói: “Mẹ biết con của mẹ là người có tiền đồ mà!”
Lãnh Hàn cười khổ: “Con nào có tiền đồ gì đâu!”
Lãnh mẫu cười nói: “Hắc Kỳ Quân của các con đánh lưu phỉ, diệt hải tặc ở Đông Hải, cứu giúp vô số dân chúng, việc này không một ai ở Biện Lương là không biết, con có thể đi theo đội quân như vậy, đó chính là tiền đồ”.

Lãnh Hàn không khỏi bùi ngùi xúc động, bản thân hắn ta vốn không làm gì cả, chỉ theo chân Hắc Kỳ Quân mà thôi, không ngờ mẫu thân lại tự hào về hắn ta như vậy.


Điều khiến Lãnh Hàn kinh ngạc hơn nữa chính là chỉ trong vài năm ngắn ngủi, những việc làm của Hắc Kỳ Quân đã được lan truyền đến Đại Lương, có thể thấy được trong lòng mỗi người dân đều cán cân.

Sau khi dạo chơi một vòng quanh phủ Thanh Châu, nhìn thấy người ngựa tấp nập, cửa hàng, quán xá mọc san sát, hai mắt Cổ Bách Vạn lóe sáng, cười nói: “Ha ha… Tiền, tất cả những thứ này đều là tiền!”
Khi tiến vào sảnh nghị sự của phủ Thanh Châu, Cổ Bách Vạn gặp được Tân Cửu – người đã liên hệ với ông ta suốt thời gian qua.

Đối với vị thần tài này, Tân Cửu cũng nhiệt tình chiêu đãi, sau đó, hai người cùng đi gặp Lãnh Thiên Minh.

“Cổ lão gia, đã lâu không gặp!”, Lãnh Thiên Minh chắp tay nói.

Cổ Bách Vạn vội cười đáp: “Thất hoàng tử, không dám, không dám, ngài cứ gọi Bách Vạn là được”.

Lãnh Thiên Minh cũng cười, mời Cổ Bách Vạn ngồi xuống rồi nói: “Chẳng hay Cổ lão gia biết được thân phận của ta từ lúc nào?”
Cổ Bách Vạn cười nói: “Thật không dám giấu diếm, ngay lần đầu tiên Thất hoàng tử đến Cổ phủ, ta đã đoán được thân phận của ngài.

Trẻ như vậy đã có được một lượng lớn mỏ vàng, quặng sắt, lại đến từ khu vực Đông Hải, e là chỉ có Thất hoàng tử kinh tài tuyệt thế của Bắc Lương mà thôi”.


Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Lúc ta đi sứ Đại Lương, sao Cổ lão gia lại biết được chuyện có người muốn ám sát ta?”
Cổ Bách Vạn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: “Việc này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, có người đặt hàng ta làm một số vũ khí, ngày giao hàng được ấn định trước thời điểm ngài nhập cảnh, hơn nữa, thuộc hạ của ta đã nói với ta rằng khi giao hàng, hắn nghe đối phương nhắc đến hai chữ “sứ đoàn” rất nhiều lần, cho nên ta đoán những người này có ý định muốn hành thích Thất hoàng tử, nhưng lại không có chứng cớ, nên ta chỉ có thể gửi ngài một mẫu giấy để đề phòng”.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cổ lão gia có thể giàu có một phương như ngày hôm nay quả nhiên không chỉ dựa vào may mắn, tầm nhìn cùng khả năng phân tích của ông thật sự hơn hẳn người thường”.

Cổ Bách Vạn nói: “Thất hoàng tử quá khen, quá khen! Ta cũng chỉ vì kiếm sống mà thôi!”
“Ha ha, Cổ lão gia, lần này ông đến là có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi.

Nghe được câu này, Cổ Bách Vạn suy tư trong chốc lát rồi nói: “Trước khi đến đây, ta đã đi dạo khắp các cửa hàng ở phủ Thanh Châu, cảm thấy cuộc sống của ngàn vạn dân chúng ở sáu mươi tám tòa thành của Thất hoàng tử vẫn cần được nâng cao.

Hai năm qua, Thất hoàng tử đã mang đến cho ta rất nhiều lợi ích, ta nghĩ cũng đã đến lúc ta đền đáp ngài rồi.


Cho nên Cổ mỗ quyết định thay thương hội Đại Lương ta đặt nền móng đầu tiên tại sáu mươi tám tòa thành này, từ khách sạn, quán trọ cho đến cửa hàng buôn gạo, buôn vải, thương hội của ta đều có thể bỏ vốn kinh doanh”.

Nghe vậy, Lãnh Thiên Minh cười thầm.

Lão cáo già này muốn chạy đến kinh doanh mà còn giả vờ giả vịt, nói thật dễ nghe, vì vậy hắn nói: “Đây chính là chuyện vô cùng tốt, Thiên Minh xin thay mặt ngàn vạn bách tính cảm tạ Cổ lão gia”.




Bình luận

Truyện đang đọc