HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


“Mộ thúc thúc…”, Lãnh Thiên Minh vừa khóc vừa gọi.

Mộ Phá nhìn Mộ Như Tuyết, khẽ nói: “Tộc Hắc Thạch giao cho ngài, ta rất yên tâm, chỉ có duy nhất một điều chưa yên lòng là Tiểu Tuyết”, vừa nói, vừa cầm tay Mộ Như Tuyết đặt vào lòng bàn tay Lãnh Thiên Minh.

“Đồng ý với ta…đồng ý chăm sóc con bé thật tốt…ta giao nó cho ngài, đây…đây là đứa con gái ta yêu thương nhất…”
Lãnh Thiên Minh gật đầu thật mạnh: “Thúc yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Tuyết”.

Mộ Phá cuối cùng cũng mỉm cười, nhắm mắt lại…
Mộ Phá đi rồi, Mộ Như Tuyết bật khóc lớn, Lãnh Thiên Minh ôm chặt nàng vào lòng, nàng cũng ôm chặt lấy hắn, cứ thế gào khóc…
Khi chúng ta nhìn lên bầu trời, bông tuyết lạnh giá rơi trên mặt, chúng ta không còn cảm thấy lạnh, không còn muốn né tránh, đó có thể là biểu hiện của việc nội tâm chúng ta đã trưởng thành chăng…
Lãnh Thiên Minh nghỉ ngơi đến ngày thứ hai thì tới gặp Lãnh Liệt Vương.


“Bái kiến phụ vương”.

“Đứng dậy đi, lần này con làm rất tốt, chỉ dùng không đến ba vạn người đã chặn được cuộc tiến công của mười tám vạn quân Hồng Mao, tiêu diệt gần tám vạn quân địch, không hổ là con trai Lãnh Liệt Vương ta”.

“Không đến ba vạn?”
Lãnh Thiên Minh chợt bật cười, có lẽ thời đại này chính là như vậy, sinh mạng bách tính không hề đáng giá, trong mắt Lãnh Liệt Vương, ba vạn người chỉ là một con số, những gì ông ta mong cầu chính là thống nhất thiên hạ.

“Người tổn thất lớn nhất lần này là đội quân thủ thành Kim An và tộc Hắc Thạch, còn có tướng giữ thành Trình Phương Thạc, tộc trưởng tộc Hắc Thạch Mộ Phá đã hy sinh, bọn họ mới là những anh hùng thực thụ”.

Lãnh Liệt Vương nhìn hắn, nói: “Kẻ có công ắt sẽ được trọng thưởng, lần này con đã lập công lớn cho Bắc Lương, sau này có dự định gì?”
Lãnh Thiên Minh ngước lên, nói: “Nhi thần hy vọng triều đình có thể xóa bỏ thân phận nô lệ cho tộc Hắc Thạch, khiến những dũng sĩ Hắc Thạch được chiến đấu vì Bắc Lương một cách quang minh chính đại.


Về dự định của nhi thần, chính là có một ngày dẫn đầu bọn họ tiêu diệt tộc Hồng Mao, bắt đám súc sinh đó phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay”.

“Ha ha…”
Lãnh Liệt Vương cười lớn: “Hay lắm…chí lớn hơn cả ta, vậy phải xem con có bản lĩnh đó không, còn về tộc Hắc Thạch, con tự quyết định là được, đợi lo liệu xong chuyện trong thành Kim An, hãy quay lại đô thành, hồi báo chi tiết mọi việc với Trung Thư Viện”.

“Dạ, phụ vương”.

Lãnh Liệt Vương nói xong thì rời khỏi.

Một tuần sau khi chiến tranh kết thúc, toàn bộ bách tính thành Kim An đều ra đường đưa tiễn những người anh hùng của bọn họ, Lãnh Thiên Minh cùng Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan đi đầu, không ai lên tiếng, chỉ âm thầm tiễn biệt, cùng nhau chôn cất các tử sĩ trên lãnh thổ phương bắc.

Sau khi tất cả đã ổn thỏa, Lãnh Thiên Minh cùng Trình Khai Sơn và năm trăm cận vệ quay về đô thành, trận chiến vừa rồi khiến họ hiểu ra một đạo lý, muốn sở hữu sức mạnh bảo vệ những người xung quanh, chỉ có thể tranh chấp, cướp giật quyền lực nơi đô thành, nếu không đi, sớm có một ngày, đô thành đó sẽ nuốt chửng họ.




Bình luận

Truyện đang đọc