HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trước đó, Lãnh Thiên Minh có nghe nói đến thư viện Lập Đức, đây là học viện trực thuộc hoàng thất, nói trắng ra học sinh trong đó toàn là con nhà quyền quý, vậy vị viện trưởng này chắc chắn không phải là người bình thường rồi.

“Phương viện trưởng khách sáo quá, Thiên Minh tài hèn học ít, quả thực không xứng để ông đích thân tới bái kiến!”
Ông lão vui mừng nhìn vào Lãnh Thiên Minh.

“Thần nghe nói thất hoàng tử mới chỉ mười sáu tuổi đã có thể tạo ra kiệt tác muôn đời như vậy, thật khiến lão già này hổ thẹn mà, nói thật, ban đầu mới nghe nói bài thơ này được một chàng thiếu niên 16 tuổi viết ra, thần còn nghi ngờ không tin, nhưng hầu hết giám khảo lúc đó đều là học trò của thần, nghe bọn họ kể về quá trình của cuộc thi, thần mới biết ông trời phù hộ cho Bắc Lương chúng ta nên mới xuất hiện một nhân tài là thất hoàng tử”.

Danh tiếng của Phương Thư Thần rất lớn, ông ta cũng là học sĩ nho gia duy nhất của Bắc Lương nhận được sự công nhận của cả hai nước Đại Lương và Bắc Lương, học giả trí thức là những thứ thanh cao cho nên không bao giờ bị giới hạn bởi ranh giới quốc gia.

Lãnh Thiên Minh chắp chắp tay.


“Phương viện trưởng quá khen rồi, Thiên Minh chỉ là nhất thời sinh ra cảm hứng bùng phát, nếu luận về tài năng chân chính, Thiên Minh kém xa các vị học giả ở đây”.

“Thất hoàng tử chớ quá khiêm tốn, lão phu đã đọc thơ của ngài rất nhiều lần, thậm chí còn kêu học sinh của toàn viện cùng đọc, những bài thơ có tâm có tầm như vậy mới là thứ mà các học giả như chúng thần nên đọc, hôm nay chúng thần mạo muội chặn đường cũng là muốn đưa ra một vài vấn đề để nghiên cứu thảo luận”.

“Lẽ nào bọn họ muốn kiểm tra mình?”
Tuy trong lòng Lãnh Thiên Minh không chắc lắm nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói: “Phương viện trưởng cứ nói đừng ngại”.

Phương Thư Thần dừng một chút rồi nói: “Thất hoàng tử, từ trong thơ của ngài, lão phu có thể cảm nhận được một lý tưởng cao cả và thậm chí là sự gửi gắm của bách tích trong thiên hạ, cho nên thần muốn hỏi ngài đang nhìn nhận thế nào về xu hướng chung của xã hội ngày nay?”
Có thể đối với người khác, câu hỏi này quá vĩ mô và thực sự rất khó trả lời, nhưng đối với Lãnh Thiên Minh- một người đến từ tương lai mà nói, hắn hiểu rất rõ về sự thay đổi của thời thế sau này.

Lãnh Thiên Minh hít một hơi thật sâu, lớn giọng nói.


“Câu hỏi này nói khó cũng khó, nhưng nói dễ cũng rất rất dễ, xin hỏi các vị ở đây, mọi người cảm thấy ai mới là kẻ thù thực sự của Bắc Lương chúng ta?”
Phương Thư Thần và đám học giả sững người trong giây lát, sao lại hỏi ngược lại chúng tôi?
Đám người bắt đầu đưa ra những câu trả lời khác nhau, có người nói là Hồ Lang, có người nói là Đại Lương.

Thấy hiện trường ngày càng rối ren vì đủ loại ý kiến khác nhau, Lãnh Thiên Minh liền xua xua tay.

“Trên thực tế Thiên Minh cho rằng, kẻ thù thực sự của chúng ta không phải là Hồ Lang càng không phải là Đại Lương.

Đối với bọn họ, cuối cùng vấn đề chỉ là liệu Bắc Lương chúng ta thắng hay thua, nhưng bất luận thế nào thì trong tiến trình phát triển của toàn bộ trung nguyên nhất định phải đi tới thống nhất, đến lúc đó sẽ không còn sự phân biệt giữa Bắc Lương, Hồ Lang và Đại Lương”.

Lãnh Thiên Minh liếc nhìn đám người xung quanh rồi nói tiếp: “Vậy kẻ thù thực sự của chúng ta là ai? Thật ra là đến tự bộ tộc Hồng

Đến cả Phương The Thần cũng không còn bình tĩnh được nữa, giọng ông ta bắt đầu run lên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc