HOÀNG TỬ YÊU NGHIỆT


Tân Cửu đột nhiên nói: “Thất hoàng tử, có vài lời, thần không thể không nói, dựa theo lệ cũ của Bắc Lương, hoàng tử muốn kết hôn nhất định phải có ý chỉ của triều đình.

Tuy hiện tại ngài đã cắt đất phong vương, nhưng dù sao trên danh nghĩa chúng ta vẫn là quân đội Bắc Lương.

Theo thần thì chuyện này vẫn nên bẩm báo với Đại Vương để xin chỉ thị trước, phòng ngừa kẻ có dụng tâm kín đáo bắt được nhược điểm”.

Đa Đoạt cũng nói: “Tân đại nhân nói có lý, việc này vẫn nên xin chỉ thị Đại Vương thì hơn.

Nếu để bên kia cảm thấy chúng ta làm việc không kiêng nể thì cũng không hay lắm đâu!”
Lãnh Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vậy thì làm phiền Tân đại nhân dùng bồ câu đưa tin về đô thành, về phần hôn kỳ, đợi Đại Vương hồi đáp, ta sẽ lựa chọn ngày cử hành!”
Cuối cùng, thời điểm duyệt binh cũng đã đến, toàn bộ Hắc Kỳ Quân đều bận rộn.

Năm vạn nhân mã được tuyển chọn tham gia duyệt binh lần này đã chuẩn bị sẵn sàng, trên người khoác chiến giáp chỉnh tề, vẻ mặt tràn đầy tự hào.


Còn những binh lính không được tuyển chọn thì phụ trách việc đảm bảo trận tự trị an.

Nửa tháng trước, toàn bộ Duy huyện đều nhận được thông báo duyệt binh, hơn nữa, trong thông báo còn nêu rõ, hễ là thanh niên nam nữ từ mười sáu đến hai mươi tuổi thì bắt buộc phải tham gia, tuy không có hạ lệnh chính thức, nhưng đại đa số người dân đều ủng hộ Hắc Kỳ Quân – những binh lính có thể mang đến cuộc sống ấm no cho bọn họ trong thời đại này.

Buổi sáng, mặt trời vừa mọc, đã có vô số nam nữ trẻ tuổi từ các thành trì ùn ùn kéo về thành Thanh Châu, tiến đến khu vực được quy hoạch tạm thời để tổ chức cuộc duyệt binh cỡ lớn của Hắc Kỳ Quân.

Tuy nhiên, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng một giờ trước thời điểm bắt đầu, toàn bộ sân bãi và hai bên dốc núi, thậm chí là những ngọn núi ở đằng xa đều chật kín người, không cách nào thống kê được số liệu cụ thế.

“Có nghe gì chưa? Hôm nay ta đến đây là muốn xem buổi duyệt binh của Hắc Kỳ Quân dưới trướng Thất hoàng tử!”, một người trẻ tuổi nói với người bên cạnh.

“Chuyện này ta đã biết từ sớm, nhưng không hiểu vì sao duyệt binh lại yêu cầu chúng ta đến xem?”, người nọ đáp.

Trong đám đông chật kín, một tiểu cô nương đột nhiên phấn khích hô to: “Ôi chao, ngươi nhìn những binh lính kia xem, thật là oai phong!”
“Đúng vậy, đúng vậy, nam nhân mặc khôi giáp quả thật rất soái!”, mấy vị cô nương tíu tít nói, khiến đám thanh niên bên cạnh ghen tị không thôi…
Cách thời điểm duyệt binh ngày càng gần, mấy vạn binh sĩ Hắc Kỳ Quân đã bước từng bước chỉnh tề tiến vào giáo trường.


“Oa, xem kìa, đó chính là Hắc Kỳ Quân…”
“Hoành tráng quá, thật đẹp mắt, á…”
Đám người lập tức reo hò phấn khích.

Những binh sĩ tiến vào sân từ từ tản ra xung quang, cho đến khi xếp thành một vòng, vây xung quanh sân diễn tập.

“Ca ca, các ngươi là binh sĩ tham gia duyệt binh ư? Thật là lợi hại!”
Một tiểu cô nương hô to với binh sĩ vừa dừng lại bên cạnh mình.

Binh sĩ kia cười ngượng ngùng đáp: “Tiểu muội muội, ta không được tuyển, hôm nay ta đến để canh gác mà thôi, nhưng ngươi yên tâm, lần sau ta nhất định sẽ được tuyển!”
“Binh sĩ vừa tiến vào không phải đội ngũ tham gia duyệt binh à? Chỉ đến canh gác thôi sao?”
“Canh gác mà trông cũng lợi hại ghê…”
“Không biết chúng ta có cơ hội gia nhập Hắc Kỳ Quân hay không…”
“Cỡ như ngươi mà cũng muốn tham gia Hắc Kỳ Quân à? Mơ đi nha…”
Khi mọi người còn đang bàn tán xôn xao, xa xa, trên sườn núi, 100 cái trống trận đã được lắp xong và bắt đầu được gõ vang theo tiết tấu.

“Coong… thùng thùng… Coong…”


Bình luận

Truyện đang đọc