HÔN SAI 55 LẦN

Lục Nhiên giơ tay lên, chà xát mũi, hỏi: “Anh và Khuynh Thành thì thế nào?”

Không có gì ngoài Cố Khuynh Thành có thể làm cho Đường Thời trở nên quái dị, đánh vỡ phép thường bên ngoài, anh ta cũng không nghĩ ra được những thứ khả năng khác.

Đường Thời liếc mắt nhìn nhìn Lục Nhiên, nhãn thần lộ ra một vẻ cảnh cáo.

Cả người Lục Nhiên run lên một cái, lập tức nhấc tay biểu thị đầu hàng: “Bây giờ tôi sẽ đi hẹn giúp anh.”

Nói xong, Lục Nhiên như một làn khói nhanh chóng biến mất trước mặt Đường Thời.

Đường Thời tư thế ưu nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay, thỉnh thoảng giơ lên uống một ngụm.

Anh vẫn lưu ý Lục Nhiên và mẹ của mình.

Cách có chút xa, bầu không khí trong yến hội có chút tranh cãi ầm ĩ, anh cũng không biết Lục Nhiên đã nói cái gì với Tôn Lệ Nhã, Tôn Lệ Nhã lại cười ngọt ngào với Lục Nhiên, hơi gật đầu, tư thế căng thẳng đi theo bên cạnh Lục Nhiên, ra cửa sau đại sảnh yến hội.

Lục Nhiên đang đi ra phía cửa sau, thân sĩ làm một cử động mời, khiến Tôn Lệ Nhã đi đầu, sau đó anh ta xa xa làm dấu thủ thế ok với Đường Thời.

Đường Thời chỉ liếc mắt nhìn rồi dời ánh mắt đi, nhìn vòng quanh một lượt trong đám người, sau đó uống sạch ly rượu, đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ ở bên, cất bước, đi ra cửa đại sảnh yên hội.

Lúc này đêm đã khuya, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, cửa sổ thủy tinh cũng giống như một chiếc gương, Đường Thời xuất hiện ở trước cửa, tinh tường nhìn thấy mẹ mình nghiêng đầu, nhỏ giọng nói gì đó với người phục vụ, người phục vụ kia vẫn nhìn sang hướng anh.

Đường Thời thu liễm ánh mắt của mình, làm bộ căn bản không có thấy, chỉ là đẩy cửa, đi ra ngoài, anh đứng ở ngoài cửa một lúc, sau đó cảm giác được phía sau mình có ngườicũng đẩy cửa ra, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn, là nhân viên mới vừa nói chuyện với mẹ anh.

Anh mắt người nhân viên nhìn anh rất cung kính, khẽ chào hỏi với anh một tiếng, vừa nhìn như như vô tình đi tới phía chân núi.

Đường Thời ra vẻ cái gì cũng không biết mà đi về bên phải, lượn quanh ra cửa sau đại sảnh yến hội.

Anh đi không nhanh không chậm, thậm chí mang theo mấy phần tùy ý.

Đêm lúc này rất yên tĩnh, anh vẫn luôn không quay đầu lại, thế nhưng tính nhạy cảm cho anh biết, phía sau mình vẫn luôn có người đi theo.

Anh biết, người đi theo là nhân viên phục vụ kia.

Mẹ đã phái tới.

Đường Thời còn chưa đi đến cửa sau, xa xa đã thấy ở cửa đối diện, có một cô gái xinh đẹp đứng.

Tóc dài váy đỏ, duyên dáng yêu kiều.

Là Tôn Lệ Nhã Lục Nhiên dẫn từ yến hội ra.

Đường Thời không nhanh không chậm cất bước, đi vào trong đình, Tôn Lệ Nhã nghe được tiếng bước chân, quay đầu theo bản năng, trong miệng hô một tiếng: “Lục tiên sinh, anh đã quay lại?”

Lập tức Tôn Lệ Nhã thấy Đường Thời, biết mình nhận lầm người, mặt đỏ lên, đáy mắt hiện lên từng tầng từng tầng rung động kinh diễm.

Bình luận

Truyện đang đọc