HÔN SAI 55 LẦN

Tô Niên Hoa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tứ Nguyệt từ trong phòng bếp đi tới, trên người cô mặc tạp dề, buổi chiều, anh đứng ở cách cô không xa, thấy được cô khóc, khi đó vẻ mặt cô nhìn ủy khuất khổ sở, anh cho là khi anh về đến nhà, sẽ thấy vành mắt cô đỏ, lại không ngờ tới, đập vào mắt giống như quá khứ, Tứ Nguyệt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, âm điệu ôn hòa mở miệng: "Đã về?"

Tô Niên Hoa gật đầu với Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt lại mềm mại cười với anh một tiếng: "Em làm đồ ăn khuya, anh có muốn ăn hay không?"

Tô Niên Hoa lại gật gật đầu, sau đó lấy túi tiền cùng chìa khóa xe ra, tiện tay đặt ở trên kệ, cởi áo khoác âu phục xuống, ném ở trên ghế sa lon, cất bước đi vào nhà vệ sinh. ∷..!.

Tô Niên Hoa rửa tay xong đi ra, đi vào nhà bếp, liền trông thấy Tứ Nguyệt đang đứng ở trước bàn ăn, cầm bát múc canh.

Anh nuốt hai ngụm nước bọt, đi qua, ngồi ở trước bàn ăn, Tứ Nguyệt đặt canh ở trước mặt anh, sau đó cầm lấy một cái cái muỗng đặt ở trong chén, sau đó lại đưa cho anh một đôi đũa.

Tô Niên Hoa không có ăn cơm tối, thật đúng là có chút đói, nói là ăn khuya, lại làm phong phú như bữa ăn chính, riêng bày đặt ở bên tay anh là cá hấp, phía trên để đó mấy quả ớt, phối hợp thịt cá màu trắng, tinh xảo ngon miệng.

Thật lâu, Tô Niên Hoa mới giơ đũa lên, kẹp một miếng thịt cá, thả ở trong miệng.

Tứ Nguyệt nhìn thấy Tô Niên Hoa động đũa, mới động đũa theo.

Người đàn ông này ăn, rõ ràng còn nhiều hơn cô, uống ba chén canh, còn ăn non nửa bát cơm, mà một con cá mà một mình anh ăn gần hai phần ba.

Tứ Nguyệt cứng ngắc đút cơm vào miệng, nhìn thấy trong chén canh của Tô Niên Hoa đã hết, vội vàng đứng lên, múc canh cho Tô Niên Hoa, sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng điện thoại của Tô Niên Hoa vang lên mấy tiếng, đều là tiếng tin nhắn.

Tứ Nguyệt một bên cầm muôi múc canh, một bên nghiêng đầu liếc mắt Tô Niên Hoa một cái, nhìn thấy người đàn ông móc điện thoại di động từ tỏng túi ra, nhìn màn hình, sau đó thần sắc trở nên có chút lạnh lẽo.

Tay của Tứ Nguyệt múc canh hơi dừng một chút, canh vẩy ra mu bàn tay cô, cô mới hoàn hồn, vội vàng để muỗng canh xuống, đặt bát canh ở trước mặt Tô Niên Hoa, cô cúi đầu quét mắt nhìn màn hình điện thoại Tô Niên Hoa, nhìn thấy gửi tin nhắn cho Tô Niên Hoa là hàng số trên tờ giấy.

Tứ Nguyệt bất động thanh sắc ngồi trở lại ghế, giả bộ cái gì cũng không biết mà cầm lấy đũa, tiếp tục ăn cơm, vốn khẩu vị cô không tốt, lúc này càng ăn không trôi, cơm không còn nhét từng miếng từng miếng vào miệng, mà chính là một hạt một hạt.

Tôn Dĩnh gửi mấy tin cho Tô Niên Hoa.

Toàn bộ đều là hình Tôn Dĩnh chụp, tại quán Bar MiX.

Trên tấm ảnh, cô chụp rất tốt, tìm góc độ làm mặt nhỏ đi một chút.

Tin nhắn đằng sau: "Niên Hoa, anh còn nhớ rõ cái quán bar này không? Đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu."

"Niên Hoa, em ở chỗ này chờ anh, một mực chờ anh đến mới thôi."

Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm những hình kia một hồi thật lâu, vừa mới chuẩn bị buông điện thoại di động xuống, Tôn Dĩnh lại gửi tới một tin nhắn: "Niên Hoa, anh biết tửu lượng em không tốt mà."

...

Bình luận

Truyện đang đọc