HÔN SAI 55 LẦN

Tứ Nguyệt đợi Tô Niên Hoa gật đầu, mới mở miệng nói: "Niên Hoa, chúng ta ly hôn đi"

Tô Niên Hoa không có phản ứng, chỉ là nhìn cô chằm chằm.

Trên mặt Tứ Nguyệt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có vẻ hơi hoảng hốt, giống như là đang suy nghĩ gì, qua một hồi thật lâu, cô mới chớp mắt mấy cái, ánh mắt hơi thư thái rồi mở miệng nói: "Niên Hoa, em quyết định buông tay."

Thực sự một giây trước khi cô nói câu này, trong đầu của cô đều đang do dự mình muốn buông tay hay không.

Cô là một người nhát gan, dám yêu người đàn ông trước mặt này, nhưng mãi cũng không dám mất đi người đàn ông này.

Cô biết, để cho cô từ bỏ người đàn ông cô yêu từ nhỏ đến lớn, khẳng định sẽ rất đau, thế nhưng khi cô nói câu nói kia, cô mới phát hiện, loại đau đớn này, là mình căn bản không có cách nào đoán trước, đơn giản bao phủ cô, suýt nữa khiến cô té xỉu.

Tô Niên Hoa một mực suy nghĩ, Tứ Nguyệt muốn nói chuyện gì với anh, sau cùng, anh nghĩ, có thể là hỏi anh và Tôn Dĩnh... Thậm chí trong đầu anh còn nghĩ kỹ, nên giải thích với Tứ Nguyệt vì sao mình ở cùng Tôn Dĩnh.

Thế nhưng anh không nghĩ tới, cô mở miệng, lại là buông tay.

Tay Tô Niên Hoa, vô ý thức nắm chặt hộp gấm trong túi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tứ Nguyệt, phảng phất giống như không biết cô đang nói gì.

Tứ Nguyệt chờ đợi trái tim mình bớt đau, bình ổn lại, cô mới chậm rãi thở ra một hơi, mân môi, khẽ cười với Tô Niên Hoa, sau đó lấy hết dũng khí, đem những lời mình muốn nói, nói hết ra: "Đây là thư thỏa thuận ly hôn buổi chiều em tìm luật sư định ra, em không muốn bất luận kỳ tài sản của anh, em đã ký tên, anh xem đi."

Tứ Nguyệt nói đến đây, mắt đã ngấn đầy nước mắt, cô lại cố gắng cong khóe môi, cầm lấy túi trên bàn ăn, sau đó từ trong rút ra một chồng giấy, đẩy lên trước mặt Tô Niên Hoa: "Chờ anh ký tên, anh hãy gọi điện thoại cho em, em đi chung với anh tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn."

Tô Niên Hoa đợi nửa ngày mới quét mắt về phía trang giấy Tứ Nguyệt đẩy tới, nhìn thấy phía trên có năm chữ "Thư thỏa thuận ly hôn", anh mới hơi tỉnh táo lại, ý thức được đây không phải là đang nằm mơ, anh trầm mặc đại khái một phút đồng hồ, mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tứ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, tại sao lại đột nhiên muốn ly hôn? Là bởi vì Tôn Dĩnh sao?"

"Không phải." Tứ Nguyệt không chút do dự mở miệng: "Thực ra cũng không phải đột nhiên đề cập ly hôn với anh, ban đầu là em không đúng, quá tự tư quá tùy hứng, những ngày này, thực ra em thấy rất áy náy, tuy nhiên em không biết bây giờ em sửa lại có còn kịp hay không, nhưng dù sao cũng tốt hơn em một mực không thay đổi, đúng không."

Tứ Nguyệt nói đến đây, lời nói bỗng nhiên dừng lại, cô cứng ngắc ngồi ở trước bàn ăn một phút, sau đó mới có sức lực, tiếp tục cười với Tô Niên Hoa, tiếp tục mở miệng nói: "Vả lại, Niên Hoa, không phải anh vẫn luôn ngóng trông ly hôn với em sao? Chúc mừng anh, cuối cùng nguyện vọng trở thành sự thật."

Chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra có một ngày, em lại muốn dùng việc hủy đi nguyện vọng của mình để tác thành nguyện vọng của anh.

Tứ Nguyệt chịu đựng đau xót, nỗ lực duy trì trấn tĩnh.

Nguyện vọng trở thành sự thật, giống như một bàn tay, hung hăng tát lên mặt Tô Niên Hoa, để anh không biết mở miệng như thế nào, giữ Tứ Nguyệt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc