HÔN SAI 55 LẦN

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tôn Dĩnh há to miệng muốn nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng lại chưa nói là cái gì, chỉ rút một tờ khăn giấy, ngậm miệng mình thấp giọng nức nở.

Tô Niên Hoa không có mở miệng, anh mang theo kiên nhẫn hiếm có yên lặng ngồi ở trước mặt Tôn Dĩnh, chờ cảm xúc cô gái ổn định lại.

Anh nghĩ anh có thể là thật sự yêu Tiểu Nguyệt, cô gái vẫn bị anh coi là em gái.

Tôn Dĩnh đã khóc ở trước mặt anh, Tiểu Nguyệt cũng đã khóc ở trước mặt anh, nhưng mà anh lại chỉ thời điểm nhìn Tiểu Nguyệt khóc thì tim như bị đao cắt.

Thời điểm trước kia anh nhìn thấy Đường Thời và Cố Khuynh Thành phát sinh mâu thuẫn, sau đó làm cho Cố Khuynh Thành đỏ mắt, cả người có thể hơn nửa tháng giấu giếm mặt tươi cười, cái thời điểm kia anh còn châm chọc với lão Nhị nói ca đây là làm sao vậy, một phụ nữ thôi mà?

Hiện tại anh đã hiểu thời điểm ngươi chân chân chính chính yêu một người là bắt đầu từ đau lòng.

Người trong quán cà phê ra vào, âm nhạc thay đổi một khúc lại một khúc, Tôn Dĩnh ngồi ở đối diện Tô Niên Hoa rốt cục ngừng khóc, cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt khóe mắt, còn thường thường nức nở một tiếng.

Tô Niên Hoa chờ Tôn Dĩnh buông khăn tay xuống mới giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: "Hiện tại lập tức sắp mười hai giờ, em phải đăng ký, anh đưa em tiến vào kiểm tra."

Tô Niên Hoa không đợi Tôn Dĩnh nói chuyện trực tiếp giơ tay lên gọi người phục vụ, lấy bóp tiền ra tính tiền sau đó đứng lên, thân sĩ kéo rương hành lí Tôn Dĩnh.

Tôn Dĩnh giơ tay lên che giấu chóp mũi hồng do khóc, sau đó chậm rì rì đứng lên đi theo bên cạnh người Tô Niên Hoa hướng về phía cửa quán cà phê đi đến.

---

Tứ Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa và Tôn Dĩnh.

Cô gái kia hẳn là khóc đi, Tô Niên Hoa nhìn vẻ mặt của cô ấy có chút ngưng trọng, là đau lòng đi.

Là vì người yêu rất không dễ dàng gặp lại mà lại phải tách ra, cho nên mới thương tâm như vậy sao?

Thời điểm trong đầu Tứ Nguyệt rối một nùi có người phục vụ trong quán cà phê nhìn cô đứng ở cửa ước chừng gần một giờ không có rời khỏi cũng không có ý tứ đi vào, nhịn không được đi lên phía trước tươi cười rạng rỡ đối với Tứ Nguyệt mở miệng: "Tiểu thư xin hỏi người có cần cái gì sao?"

Tứ Nguyệt hoàn hồn vừa định mở miệng nói chuyện đối với người phục vụ liền nhìn thấy Tô Niên Hoa kéo rương hành lí Tôn Dĩnh, hai người một trước một sau đi ra đây.

Sau đó ba người liền mặt đối mặt đứng ở một chỗ như vậy.

Đáy mắt Tôn Dĩnh còn thường thường có nước mắt chảy ra, cô ta thỉnh thoảng giơ tay lên lau lau khóe mắt, cho nên căn bản không có chú ý tới Tứ Nguyệt ngược lại đi tuốt ở đàng trước Tô Niên Hoa, nhưng Tô Niên Hoa mà liếc mắt một cái trông thấy đứng ở cửa, bước chân của anh đột nhiên liền dừng lại, trong giọng nói bối rối nói không rõ: "Tiểu Nguyệt, sao em ở trong này?"

Tứ Nguyệt nghe được thanh âm Tô Niên Hoa kéo kéo môi, có chút nói không nên lời, tầm mắt rơi vào trên người Tôn Dĩnh đứng ở bên cạnh Tô Niên Hoa.

Thời điểm trước kia chỉ cần Tứ Nguyệt nhìn thấy phụ nữ đứng bên cạnh Tô Niên Hoa, cho dù trường hợp như thế nào cũng không phân tốt xấu xông lên túm chặt cô gái kia hung hăng cho cô ta hai cái tát.

Cho nên thời điểm tầm mắt Tứ Nguyệt tiếp xúc đến Tôn Dĩnh, tiềm thức Tô Niên Hoa cho rằng Tứ Nguyệt muốn động thủ đánh người.

Đối với Tô Niên Hoa mà nói, lúc này anh xác thực không thích Tôn Dĩnh rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc