HÔN SAI 55 LẦN

Lúc ấy, Tô Niên Hoa Lục Nhiên Lâm Cảnh Thần ba người cũng còn gọi Cố Khuynh Thành là “Khuynh Khuynh “ “Khuynh Khuynh “, mặc dù mỗi lần bọn họ nói ra hai chữ này, Đường Thời sẽ hướng của bọn họ liếc một cái, nhưng mà, ba người cũng không rõ trạng huống.

Cho nên, Tô Niên Hoa đi tìm Đường Thời, câu nói đầu tiên là: “Ca, Khuynh Khuynh bị người khi dễ.”

Lúc ấy Đường Thời đang tổ chức hội liên hoan lễ Giáng Sinh của bọn anh, nghe được câu này, lập tức không nói hai lời liền rời đi.

Tô Niên Hoa vội vàng đi theo phía sau anh, đem lời Tứ Nguyệt nói cho mình kể lại y nguyên cho Đường Thời.

Đường Thời nghe xong, lập tức xoay người, đi phòng học Lục Nhiên, sau đó ở bọc sách của anh ta tìm kiếm trong chốc lát, tìm ra một cái hộp máy mp3 còn chưa hủy đi tem niêm phong, cầm lấy liền hướng về phía phòng học Cố Khuynh Thành đi tới.

Kia cùng là máy mp3 hãng Sonny, là Lục Nhiên mua được, tối nay chuẩn bị đưa cho bạn gái mới kết giao.

Thời điểm Đường Thời đi vào phòng học Cố Khuynh Thành, liếc mắt liền thấy Cố Khuynh Thành bị một đám người vây quanh, mím môi, nắm chặt tay, bộ dạng ủy khuất.

Anh lúc ấy đáy lòng tràn đầy tức giận, nhưng vẫn duy trì tu dưỡng tốt đẹp của mình, gõ cửa, nho nhã lễ độ đi vào, sau đó giả bộ hồn nhiên không biết bộ dạng, đem máy mp3 đưa cho Cố Khuynh Thành: “Khuynh Khuynh, buổi tối hôm qua thời điểm anh tới đón em, em nói đây là giải thưởng lớn, quá mức quý trọng, sợ mất, cho nên để cho anh thay am cầm hộ, mang về nhà, kết quả, anh quên giao cho am, mới vừa nãy anh mở cặp, mới nhìn đến, đưa tới cho em.”

Cố Khuynh Thành nhìn ánh mắt Đường Thời, hơi có chút kinh ngạc, cô căn bản cũng không có giao cho anh máy mp3 a.

Cố Khuynh Thành mặc dù thành tích chưa tính là tốt nhất, nhưng mà ở trong mắt chủ nhiệm lớp, coi như là một học sinh giỏi, cộng thêm Đường Thời học sinh tài cao giáo viên trong trường học không người nào không biết ra mặt giúp Cố Khuynh Thành giải vây, chủ nhiệm lớp mặt mày hớn hở: “Thì ra là máy mp3 bị bạn học Cố Khuynh Thành mang về nhà à, sao không nói sớm, chúng ta còn tưởng rằng bị trộm, tìm mãi. “.

Đường Thời dĩ nhiên biết, bọn họ đây không phải là đang tìm, mà là đang ép Cố Khuynh Thành vu oan giá hoạ, trên mặt của anh như cũ lễ phép cười, đem máy mp3 trực tiếp giao cho chủ nhiệm lớp Cố Khuynh Thành, sau đó giơ tay lên, vuốt vuốt tóc Cố Khuynh Thành, ngữ điệu sủng nịch và dung túng: “Lớn như vậy rồi, làm sao vẫn mơ mơ màng màng như vậy, chuyện mình đã làm, đã nói, làm sao trong nháy mắt liền quên?”

Vừa nói, Đường Thời liền vỗ vỗ đầu Cố Khuynh Thành: “Đi thôi, trước tiên anh đem quà lễ Giáng Sinh tặng cho em.”

Sau đó, Đường Thời liền ôm bả vai Cố Khuynh Thành, rời phòng học, vừa đi, anh còn vừa nói: “Khuynh Khuynh, chiếc điện thoại di động Nokia của em, không phải là bị rơi, tróc một mảnh nhỏ nước sơn, cảm thấy thoạt nhìn không thoải mái sao? Cho nên quà tặng lễ Giáng Sinh, anh liền chuẩn bị một cái mới tinh cho em, cái kia, chúng ta nhìn không thoải mái, liền trực tiếp ném không cần.”

Lời kia của Đường Thời, mặc dù là đang nói cho Cố Khuynh Thành nghe, nhưng là âm điệu lại cũng không nhỏ, làm cho học sinh trong phòng học cũng rõ ràng nghe được.

Lúc ấy điện thoại Nokia tuyệt đối là giấc mộng mà học sinh chỉ dám mơ đến.

Kết quả, Cố Khuynh Thành chẳng qua là tróc một mảnh nhỏ nước sơn, liền trực tiếp báo hỏng, một lần nữa đổi cái mới tinh.

Bình luận

Truyện đang đọc