HÔN SAI 55 LẦN

Tô Niên Hoa: Trước lúc yêu em, tôi không hiểu cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm, trước lúc mất đi em, tôi không hiểu cái gì gọi tê tâm liệt phế.

Tứ Nguyệt: Ở bên cạnh anh, cho dù thống khổ, vẫn giống như là một giấc mộng tốt đẹp.

Nước Pháp, Paris.

Trong một khách sạn 7 sao bên cạnh sông Seine, công ty SF thành công đưa ra thị trường, đang tiến hành dạ tiệc.

Người điều khiển chương trình đứng ở trên sân khấu, dùng tiếng Pháp thuần khiết, long trọng tuyên bố: "Phía dưới, chúng ta cho mời tổng tài điều hành công ty SF, Tứ Nguyệt tiểu thư!"

Theo lời người điều khiển chương trình, Tứ Nguyệt mặc một bộ váy dài màu đỏ, nện bước chân, ưu nhã và hào phóng bước lên sân khấu, đứng ở bên người người điều khiển chương trình.

Chẳng qua là mới ba năm, liền đem một cái công trình thành công đưa ra thị trường, người chỉ đạo dĩ nhiên là một cô gái phương đông trẻ tuổi, vóc dáng cũng không cao, so sánh với người nước Pháp, thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn, dung nhan xinh đẹp, dẫn tới toàn hội trường một mảnh xôn xao, sau đó chính là vô số ánh đèn flash.

Tứ Nguyệt ưu nhã hào phóng nhận lấy mic người điều khiển chương trình đưa tới, dùng tiếng Pháp lưu loát, hướng khách quý cùng truyền thông tối nay, không nóng không lạnh mở miệng nói: "Thật cao hứng các vị khách quý và truyền thong, ở trong lúc cấp bách tới tham gia dạ tiệc mừng SF thành công đưa ra thị trường, công ty SF là công trình hạng nhất mà công ty Thịnh Đường cùng công ty Fresh hùn vốn, mất ba năm lẻ sáu tháng, rốt cuộc viên mãn hạ màn xuống."

Theo tiếng nói Tứ Nguyệt dừng lại, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

Đèn flash càng lóe sáng.

Tứ Nguyệt không hề gấp rút, mặt mỉm cười chờ tiếng vỗ tay cùng đèn flash dừng lại, mới tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Ở chỗ này, tôi muốn cảm tạ toàn thể công nhân viên trong công ty SF, cám ơn mọi ngươig ba năm này không xa rời, không từ bỏ, toàn lực ứng phó, để cho Thịnh Đường ở nước Pháp lại một lần nữa sáng tạo ra kỳ tích huy hoàng!"

Mặc dù chẳng qua là mấy lời lác đác, lại làm cho công nhân viên của SF nghĩ tới trong cuộc sống ba năm rưỡi ởđây, bọn họ đồng tâm hiệp lực vượt qua một lần lại một lần cửa ải khó như thế nào, mới lấy được thành công lúc này, tiếng vỗ tay càng phát ra nhiệt liệt.

Đợi đến khi Tứ Nguyệt từ trên sân khấu đi xuống, dạ tiệc chính thức bắt đầu.

Tất cả công nhân viên cũng đi lên trước, hướng về phía Tứ Nguyệt rối rít mời rượu, Tứ Nguyệt ai đến cũng không cự tuyệt, hớn hở phụng bồi, chén chén thấy đáy.

Mặc dù đều là rượu nho độ cồn không cao, nhưng là Tứ Nguyệt liên tục uống mấy chục chén xuống bụng, vẫn có chút chịu không nổi, cho nên tìm một cái cơ hội thích hợp, trốn trên ban công.

Gục ở trên ban công, Tứ Nguyệt dễ dàng thấy dòng sông Seine, phía sau là một mảnh phòng khách yến hội xôn xao, người Pháp nhiệt tình sáng sủa, tiếng cười không ngừng, nhưng là Tứ Nguyệt nắm tay trong cốc có chân dài, vẻ mặt hơi trở nên cô đơn.

"Tứ tiểu thư, thì ra là cô ở nơi này? " đang lúc Tứ Nguyệt hết sức, phía sau bất chợt truyền đến giọng nam khô ráo.

Tứ Nguyệt nghiêng đầu, thấy là Lục Tục của công ty Fresh phái tới cùng mình hợp tác xây dựng SF.

Lục Tục là người Hoa quốc tịch Pháp, thời còn bé theo cha mẹ đi tới nước Pháp.

Tứ Nguyệt thấy Lục Tục, vội vàng thu liễm biieru cảm trên mặt, khẽ mỉm cười: "Lục tổng."

Lục Tục nện bước chân, đi tới bên người Tứ Nguyệt, nhing cảnh đêm sông Seine trước mặt, một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: "Nhất định phải trở về Trung Quốc sao? Không thể ở lại nước Pháp sao?"

nụ cười trên mặt Tứ Nguyệt, vẫn không nhúc nhích: "Đã đặt rồi vé máy bay rồi, sáng mai cất cánh."

Lục Tục giật mình, lại hỏi: "Trung Quốc có lý do khiến em nhất định phải trở về sao?"

Tứ Nguyệt nghe được câu này, lặng yên không một tiếng động nắm chặc chén rượu trong tay, trong đầu chợt hiện ra dung nhan người đàn ông kia...

Bình luận

Truyện đang đọc