HÔN SAI 55 LẦN

Tô Niên Hoa về nhà, đối với cô mà nói đã là ra kinh hỉ ngoài ý muốn, vậy mà cô dưới sự kích động, chủ động hỏi thăm anh có muốn ăn khuya hay không, thật sự là ý nghĩ lạ.

Tứ Nguyệt vô ý thức nắm chặt bánh trong tay, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa, nhìn thấy người đàn ông không có chút để ý, cô thấp thỏm hiện lên một chút mất mác, khẽ rũ mắt xuống, miễn cưỡng kéo vẻ tươi cười, quay người đi vào nhà bếp.

Tứ Nguyệt vừa mới đặt nó lên bàn, Tô Niên Hoa liền theo sát tiến vào, động tác trôi chảy kéo ghế bàn ăn, ngồi xuống, trực tiếp dùng tay cầm bánh ngọt, để vào trong miệng.

Tứ Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới Tô Niên Hoa lại đi vào nhà bếp ăn khuya, cô đứng ở một bên, nhìn qua Tô Niên Hoa đang ăn bánh ngọt, vươn tay, lại cầm cái thứ hai, mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lập tức xoay người đi cầm một đôi đũa, đưa cho Tô Niên Hoa.

Tô Niên Hoa tiếp nhận, trong miệng đang ăn, nói ra lời nói có chút mập mờ, ngược lại không lộ vẻ lãnh đạm giống ngày bình thường: "Cảm ơn"

Tuy nhiên chỉ có hai chữ, lại làm cho Tứ Nguyệt lăn lộn vui sướng, đã bao lâu, Tô Niên Hoa chưa từng cùng anh bình tĩnh nói qua lời nói như vậy?

Tứ Nguyệt nhanh nhẹn xoay người, đem hết thứ ăn khuy trong tủ giữ nhiệt ra, đặt ở trước mặt Tô Niên Hoa.

Có lẽ là quá kích động, Tứ Nguyệt một mực đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Tô Niên Hoa ăn, chưa từng ngồi xuống.

Tô Niên Hoa cầm đũa kẹp lên một miếng sủi cảo, nhìn thấy Tứ Nguyệt chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, mi tâm hơi động, giơ ngón tay lên chỉ một vị trí: "Em không ăn?"

"A?" Tứ Nguyệt mang theo vài phần không dám tin nhìn qua Tô Niên Hoa, mở to hai mắt, qua một lát, cô mới giống như kịp phản ứng Tô Niên Hoa nói cái gì với mình, vội vàng gật mạnh, kéo cái ghế ra, ngồi xuống.

Động tác cô thoáng có chút gấp, nhất thời không có chú ý, chân đụng vào ghế, thế nhưng làtâm kích động nhảy cẫng, để cho cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Tứ Nguyệt ngồi xuống, không có bất kỳ giao lưu gì với Tô Niên Hoa, hai người lại cứ yên lặng im ắng ăn khuya như vậy.

Tô Niên Hoa ăn no, để đũa xuống, đứng dậy, quay người chuẩn bị rời đi, anh vừa mới đá văng cái ghế ra, rủ tầm mắt xuống dò xét Tứ Nguyệt, hỏi một câu: "Hôm nay là thứ hai?"

"Ừm." Tứ Nguyệt tranh thủ nuốt thứ trong miệng, "Là thứ hai."

"A." Tô Niên Hoa à một tiếng, cũng không có nói chuyện, đứng ở một bên một lúc, liền nói: "Tôi đi tắm rửa."

Sau đó, liền cất bước, đi khỏi nhà ăn..

Tứ Nguyệt đợi đến khi Tô Niên Hoa rời đi, chăm chú nắm chắc đũa trong tay, phát giác lòng bàn tay bị đầu đũa cứng ép đau, lúc này mới ý thức được tất cả không phải cô mơ, khóe môi cô không nhịn được nở rộ vẻ tươi cười, tâm tràn ngập thỏa mãn.

Tuy nhiên đối thoại với Tô Niên Hoa tẻ nhạt vô vị, nhưng đối với cô mà nói, đêm naylại đột phá, phải biết, nửa năm qua, cô và Tô Niên Hoa nói chuyện, đều không có nhiều như đêm nay.

Mà lại Tô Niên Hoa, ánh mắt nhìn qua cô, mãi mãi cũng là căm ghét, chưa bao giờ bình thản như thường giống là đêm nay.

Tứ Nguyệt thu dọn bàn ăn một chút, lúc đi trở về phòng ngủ chính, Tô Niên Hoa đã tắm rửa đi ra, anh để thân trần ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay cầm thuốc trong bệnh viện kê đơn.

...

Bình luận

Truyện đang đọc