HÔN SAI 55 LẦN

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tứ Nguyệt căn bản không cho Cố Khuynh Thành mở miệng, liền trực tiếp đẩy Cố Khuynh Thành ra khỏi nhà Tô Niên Hoa, sau đó như là mất đi khí lực toàn thân dựa vào cửa, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất rộng rãi đối diện.

Cô đã khóc, ánh mắt vừa hồng vừa sưng, nhưng mà lúc này ánh sáng đáy mắt lại rất sạch sẽ, không có một chút nước mắt chảy ra.

Tứ Nguyệt dựa vào cửa rất lâu mới chậm rãi đứng lên trở lại phòng ngủ chính tắm rửa một cái, thay đổi toàn thân quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.

Đến công ty, Tứ Nguyệt xử lý tốt công tác liền khóa trái cửa ban công, một người ngồi ở trước bàn làm việc bắt đầu xem trong máy tính công trình mới nhất xí nghiệp Thịnh Đường muốn xây dựng kế tiếp, sau đó tầm mắt của cô liền dừng lại trước công trình hạng nhất ở nước Pháp, trong khi là ba năm rưỡi.

Loại công trình cỡ lớn này đều phái một người đáng tin cậy qua đi nhìn chằm chằm, bởi vì cần ở thời gian lâu lắm, lại là nước ngoài xa xôi, cho nên tạm thời còn chưa để cho người nào đi.

Tứ Nguyệt nhìn chằm chằm cái công trình kia rất lâu, cuối cùng lại vẫn không có hạ quyết tâm mình rốt cuộc muốn đi hay không.

Buổi tối khi Tứ Nguyệt về đến nhà đã mười một giờ, Tô Niên Hoa đã trở về nhà ngồi trên ghế sofa xem TV trong phòng khách.

Đêm nay cô không có chuẩn bị ăn khuya cho nên sau khi chào hỏi Tô Niên Hoa một tiếng liền vào phòng ngủ chính, tắm rửa xong liền lên giường sớm.

Tô Niên Hoa trong phòng khách nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ chính một hồi, sau đó cầm lấy di động của mình, trên màn hình biểu hiện là Tôn Dĩnh gửi tới một cái tin nhắn: Niên Hoa, ngày mai máy bay của em phải rời khỏi Bắc Kinh, giữa em và cô ấy anh chọn đi, bởi vì anh vẫn thiếu em một câu chia tay.

Tô Niên Hoa ném điện thoại di động, giống như không có việc gì tiếp tục nhìn chăm chú xem tivi, mãi cho đến mười hai giờ buổi tối anh mới tắt ti vi đi, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tứ Nguyệt vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, giống như đã ngủ, Tô Niên Hoa tay chân nhẹ nhàng đi phòng tắm tắm rửa một cái liền bò lên giường.

Cả một đêm tối hôm qua cũng chưa đi vào giấc ngủ, Tứ Nguyệt lên giường sớm lại vẫn không có ngủ được như cũ, sau khi Tô Niên Hoa nằm ở bên cạnh mình cô ngửi mùi quen thuộc trên người anh, cái mũi đột nhiên bắt đầu tràn ngập mùi hương của anh, đầu liền chôn thật sâu vào trong chăn.

Bên trong cực kỳ yên tĩnh, qua một hồi Tứ Nguyệt mới lén lút mở mắt nhìn về phía Tô Niên Hoa, dung nhan người đàn ông giống nhau như đúc trong đầu cô, tuấn lãng để cho cô run sợ, cô thương anh cũng không kịp, lại làm sao bỏ được cùng anh tách ra? Sau đó Tứ Nguyệt rất không dễ dàng bình ổn cảm xúc, lại một lần nữa đoạn tuyệt, nước mắt liền không thể khống chế chảy theo dòng.

Có thể là cho rằng Tô Niên Hoa đã đi vào giấc ngủ, Tứ Nguyệt không có xoay người trốn tránh Tô Niên Hoa im hơi lặng tiếng rơi lệ, chỉ tùy ý trơ mắt nhìn Tô Niên Hoa yên lặng khóc.

Tô Niên Hoa cũng không có ngủ chỉ là nhắm mắt lại trong đầu suy nghĩ vài thứ, nhưng mà anh lại không xác định mình rốt cuộc suy nghĩ gì, cuối cùng liền chậm rãi mở mắt, theo thói quen nghiêng đầu qua phương hướng Tứ Nguyệt nằm, sau đó liền nhìn thấy hình ảnh cô gái nhìn chằm chằm mình lệ rơi đầy mặt.

Vẻ mặt Tô Niên Hoa nháy mắt ngớ ra, anh rõ ràng cảm giác được đáy lòng mình thậm chí có đau lòng chợt lóe lên.

Bình luận

Truyện đang đọc