HÔN SAI 55 LẦN

Đại não Tứ Nguyệt hỗn loạn hồi lâu, thẳng đến khi cửa phòng làm việc, bị thư ký đẩy ra, đưa một phần văn kiện tới. (..!

Tứ Nguyệt thu hồi tinh thần, thần sắc như thường, cầm bút lên kí tên, lúc chuẩn bị đưa văn kiện cho thư ký, đột nhiên nghe thấy tiếng ca vang lên.

"Để yêu một con đường sống, đừng có chấp mê không tỉnh ngộ..."

Tứ Nguyệt còn không nghe thấy ca từ tiếp theo, thư ký trước mặt cô nói một câu "Thật có lỗi, Tứ tiểu thư", liền trực tiếp cúp điện thoại di động.

Tứ Nguyệt không có lên tiếng, chỉ hơi hơi cười, đưa văn kiện tới.

Thư ký tiếp nhận, lúc quay người rời đi, Tứ Nguyệt lên tiếng hỏi: "tiếng chuông điện thoại di động của cô là bài gì vậy?"

Thư ký có vẻ hơi giật mình, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Để yêu một con đường sống."

Vẻ mặt Tứ Nguyệt, trong nháy mắt cứng đờ.

Thư ký lại bổ sung nói: "Na Anh hát."

Tứ Nguyệt gật đầu một cái, thư ký rời đi, trong văn phòng quay về yên tĩnh, thật lâu, Tứ Nguyệt mới chậm rãi bật máy tính lên mạng, tìm bài hát này, sau đó nhìn chằm chằm ca từ, nhìn thật lâu, thật lâu...

"Để yêu một con đường sống, không nên tiếp tục hồi tưởng, đừng vì một ý đồ ích kỷ, để cho ta không dứt ra... Để yêu một con đường sống, đừng có chấp mê không tỉnh ngộ, mang đi tự do và lời chúc phúc của ta, rời đi, rời đi, đừng có mua dây buộc mình..."

Tô Niên Hoa đưa Tôn Dĩnh tới khu kiểm tra, hai người người nào cũng không mở miệng nói "Gặp lại", bởi vì vì bọn họ cũng đều biết, từ nay về sau, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.

Thực sự khi hai người đã từng động tâm, khi tách ra, thậ sự không thể làm được bằng hữu, bời vì thương tổn lẫn nhau, nếu như có thể làm bằng hữu, không phải còn yêu, mà là chưa từng yêu.

Tôn Dĩnh vốn đã ổn định lại tâm tình, chỉ là nói một câu với Tô Niên Hoa: "Em đi đây"

Tô Niên Hoa gật đầu, nửa ngày mới mở miệng, nói: "Bảo trọng."

Tôn Dĩnh không có nói chuyện, chỉ hơi mấp máy, sau đó xoay người, đi qua cửa kiểm tra.

Tô Niên Hoa đứng ở cửa kiểm tra hồi lâu, nhưng sau đó xoay người rời đi, anh trở lại xe mình, nghĩ đến Tứ Nguyệt bỏ chạy, tâm hơi trở nên có chút kiềm chế, tâm tình thoáng có chút trầm, rời khỏi phi trường.

Lúc đi qua trung tâm thành phố, Tô Niên Hoa gặp đèn đỏ, dừng xe, anh vừa bắt gặp cửa tiệm áo cưới, và một cửa tiệm bán nhẫn kim cương.

Trong đầu của anh nhanh chóng xuất hiện, lúc theo Tứ Nguyệt, thấy cô nhìn chằm chằm tiệm áo cưới, bộ dáng ngây ngốc nửa ngày.

Tô Niên Hoa cảm thấy trong lòng buồn phiền, hiện ra khó chịu nói không nên lời, anh nắm lấy tay lái, sau đó lái thẳng xe đến ven đường, dừng lại, bước vào trong cửa hàng nhẫn kim cương.

Tiếp đãi Tô Niên Hoa, là một nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp, mở miệng nói chuyện mang theo giọng điệu Phương Nam mềm mại: "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn mua nhẫn kim cương sao?"

Tô Niên Hoa gật đầu một cái, sau đó nhân viên dẫn anh đi xem nhẫn.

Tô Niên Hoa không có nghe người nhân viên chào hàng, chỉ là cúi đầu, chính mình xem kỹ từng đôi nhẫn, sau cùng ánh mắt đứng chiếc hộp gấm trong bàn xoay.

Bên trong để một chiếc nhẫn nữ giới mộc mạc, chiếc nhẫn này, khảm đầy kim cương nhỏ bé, dưới ánh đèn chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc