HÔN SAI 55 LẦN

Đợi đến khi chuyện được xử lý, Đường Thời mới lái ô-tô rời nhà chính Đường Gia.

Dĩ nhiên, trước lúc rời đi nhà chính Đường Gia, Đường Thời còn tìm Đường phu nhân lấy sổ hộ khẩu.

Cứ liên tiếp bị làm khổ như vậy, đợi đến khi Đường Thời lái ô-tô về bệnh viện, đã là ba giờ sáng.

Lúc này, bệnh viện phá lệ an tĩnh, ngay cả tòa cấp cứu cũng lộ ra vẻ lạnh lẽo, Đường Thời đi vào tòa nhà khoa phụ sản, đi thang máy, lên thẳng khu phòng bệnh tầng bốn.

Ánh đèn an tĩnh lóe lên, Đường Thời vươn tay, cầm quyển hộ khẩu, sau đó nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra.

Cố Khuynh Thành hình như đợi anh rất lâu, ngồi ở trên ghế sa lon, đầu nghiêng dựa vào ghế sa lon, đã ngủ say.

Là ai đã nói, lúc bạn về muộn, có người đợi bạn mới là hạnh phúc nhất.

Đường Thời nhìn Cố Khuynh Thành như vậy, đáy lòng mềm mại một trận, anh rón rén tiêu sái tiến lên, đem Cố Khuynh Thành bế lên.

Cố Khuynh Thành ngủ không sâu, bị Đường Thời ôm như vậy, mở mắt, đầu tiên là mơ hồ trong chốc lát, sau đó mới giơ tay lên, dụi dụi mắt, mơ hồ không rõ nói một câu: "Đường Thời, anh trở lại?"

"Ừ. " Đường Thời nhẹ nhàng mà đáp một tiếng, đem Cố Khuynh Thành trực tiếp để ở trên mặt đất, sau đó vươn tay, ôm hông của cô, đem cô ôm thật chặt vào trong ngực của mình.

Cố Khuynh Thành có chút không rõ ràng lắm, bị Đường Thời ôm như vậy, cô thoáng có chút nghi ngờ quẩy người một cái: "Tại sao?"

"Không có gì, đừng động, để cho tôi ôm em một chút. " thanh âm Đường Thời thoáng có chút nhẹ nói một câu, sau đó đem Cố Khuynh Thành ôm chặc hơn một chút.

Cố Khuynh Thành nghe lời không nhúc nhích, biết điều tựa trong ngực Đường Thời, tùy ý anh an tĩnh ôm như vậy.

Bên trong rất an tĩnh.

Đã trải qua một đêm bị làm khổ như vậy, lúc này Đường Thời mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Lúc nghe Cố Khuynh Thành nói cho anh biết, Thủy Quả Đường là con của anh, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Cố Khuynh Thành trêu chọc anh.

Nhưng là đợi đến khi anh hỏi người săn sóc đặc biệt, biết Thủy Quả Đường sinh non bốn mươi ngày, anh biết, cô không có lừa gạt anh, Thủy Quả Đường thật sự là ruột thịt của anh.

Coi như là cho tới bây giờ, anh vẫn không thể hình dung chính mình lúc ấy rốt cuộc có tâm tình như thế nào.

Nói tóm lại, có rất nhiều loại cảm xúc trong cơ thể, nhưng mà lúc ấy cảm xúc chủ chốt, chính là tức giận.

Tức giận cô có con thế nhưng không nói cho anh, tức giận cô thế nhưng một mình thừa nhận mười tháng hoài thai cực khổ, tức giận cô rõ ràng hẳn là phải hưởng thụ đãi ngộ giống như công chúa, hết lần này tới lần khác lại ủy khuất chính mình.

Thật ra thì thay vì tức giận, không bằng nói là đau lòng.

Cho nên anh mới hùng hổ chất vấn cô như vậy, kết quả không ngờ tới, cô thế nhưng cho anh một cái đáp án ngoài dự tính.

Vi-ta-min bị đổi thành thuốc tránh thai.

Nhiều tin tức như vậy xông vào trong óc của anh, làm cho anh có chút bó tay bó chân, nhưng là, anh vẫn lựa chọn làm một việc hẳn là phải làm.

Đó chính là đem tên của cô nhập vào hộ tịch nhà anh.

Thế nên anh trở về Đường gia.

Đối với một người phụ nữ mà nói, một người đàn ông có thể cho cô bảo đảm lớn nhất, gì ngoài đem tên của cô viết cạnh tên mình, sau đó đem hết thảy mình có, hợp pháp không có đền bù cùng cô chia sẻ.

Đường Thời nghĩ tới đây, không nhịn được càng thêm dùng sức ôm Cố Khuynh Thành, đáy lòng cảm động, để cho anh mở miệng, giọng nói thoáng có chút phát run: "Khuynh Khuynh, cám ơn em."

Bình luận

Truyện đang đọc