HÔN SAI 55 LẦN

Trước kia, Tứ Nguyệt không phải là không có len lén hôn anh như vậy, tuy nhiên đều bị anh không chút lưu tình đẩy ra.

Cho dù tới bây giờ, anh như cũ rất muốn mở mắt, đẩy ra sự vọng động của cô.

Môi của cô, cách môi của anh, càng ngày càng gần, giống như một giây sau, sẽ đụng nhau.

Tô Niên Hoa đúng là vẫn không nhịn được muốn mở mắt, chẳng qua là mắt của anh còn chưa kịp giơ lên, trong lúc bất chợt anh nghe được thanh âm Tứ Nguyệt, rất nhẹ rất nhẹ truyền đến: "Em rất muốn hôn anh, nhưng là, em biết... Anh không thích..."

Cô nói những lời này, trong ngữ điệu rõ ràng có mất mác, Tô Niên Hoa định mở mắt, trong nháy mắt cứng ngắc.

môi Tứ Nguyệt, cũng không có dán lên môi của anh, như cũ vẫn cùng môi của anh cách rất gần, an tĩnh vài giây đồng hồ, mở miệng lần nữa: "Đúng vậy a, anh không thích... Cho nên em cũng không dám làm... Giống như là, em thích anh, cũng không dám để cho anh biết, bởi vì em sợ anh không thích..."

Theo lời Tứ Nguyệt nói, Tô Niên Hoa tinh tường cảm giác được có hai giọt nước mắt, đập vào trên mặt mình.

cổ họng Tô Niên Hoa, trong nháy mắt giống như là bị người nhéo, trở nên nghèn nghẹn.

Tứ Nguyệt ý thức được chính mình rơi nước mắt xuống, liền tranh thủ lau nước mắt trên mặt Tô Niên Hoa đi, sau đó giơ tay lên, nhanh chóng lau khô lệ ở đáy mắt, liền cúi đầu, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

Bóng đêm rất yên tĩnh, Tứ Nguyệt cứ si ngốc mà nhìn dung nhan Tô Niên Hoa ngủ say như vậy.

Cô nghĩ, từ khi anh cùng cô kết hôn tới nay, đây là lúc hạnh phúc nhất.

Mặc dù anh và cô chẳng nói một câu, nhưng là, bên cạnh anh không có những người đàn bà khác.

Mặc dù anh không biết thứ anh ăn đều là cô làm, nhưng là, cô có một loại lỗi giác làm vợ anh.

Thời gian dần qua trôi qua, Tô Niên Hoa lần này làm sao cũng không cách nào ngủ, thời điểm anh cảm giác được bên giường chính mình, có cái đầu gục xuống, mới nhẹ nhàng mà mở mắt ra, nghiêng đầu, thấy Tứ Nguyệt ngồi ở trên ghế, hai tay nằm úp sấp trên mép giường của anh, đã ngủ.

Tô Niên Hoa vẫn không nhúc nhích, không lên tiếng, liền an tĩnh như vậy nhìn cô, lúc này mới ngắn ngủn vài ngày, cô hình như gầy đi rất nhiều, hốc mắt có quầng thâm rất đậm, hai tay lộ ở bên ngoài của cô, trắng nõn tinh tế, chẳng qua là phía trên hiện rất nhiều điểm đỏ, còn có một ngón tay, bọc một cái băng cá nhân.

Đáy mắt Tô Niên Hoa trở nên hơi khô sáp, thời gian dần qua, anh quay đầu, dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, lẳng lặng ngẩn người.

Đảo mắt liền đến sinh nhật Cố Khuynh Thành.

Mặc dù Cố Khuynh Thành còn chưa chính thức gả cho Đường Thời, nhưng là người Đường gia vẫn làm cho Cố Khuynh Thành một cái tiệc sinh nhật nở mày nở mặt.

Địa điểm được chọn chính là khách sạn lớn Bắc Kinh, mời chính là toàn bộ tân khách có danh vọng cao nhất ở thủ đô.

Cố Khuynh Thành sau khi liên tục ám chỉ Đường Thời mình muốn được cầu hôn nhưng không có kết quả, bất kể buồn bực đến cỡ nào, tuy nhiên ở một chiều kia, cũng không còn hướng về phía Đường Thời mở miệng nữa.

Nếu là Đường Thời không dịnh cầu hôn cô, cô cứ mặt dày mày dạn cứng rắn van xin thì thật không có ý nghĩa.

Huống chi, coi như là Đường Thời sống chết không cùng cô cầu hôn, cô cũng sẽ không thật sự cùng anh dập đầu chết cũng không gả cho anh.

Cho nên bất kể đáy lòng Cố Khuynh Thành có nhiều khổ sở nhiều tiếc nuối, cô vẫn tự nói với mình, không cần ôm hi vọng được cầu hôn nữa.

...

Bình luận

Truyện đang đọc