KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 572: THÊM SƯƠNG TRONG NGÀY TUYẾT

Trên đời này có ai muốn sống với người bị bệnh thần kinh đâu?

Huống hồ chi bệnh của Cảnh Liêm Uy không ảnh hưởng đến trí thông minh và cuộc sống, nhưng lại không biết anh sẽ đột ngột nổi điên vào lúc nào…

Cô ta không muốn! Không muốn! Rất không muốn!

Vi Gia Huệ nhếch môi bật cười: “Liên Mẫn, nếu đã như vậy thì tôi hy vọng cô có thể đến nhà họ Cảnh để giúp tôi chăm sóc cho Liêm Uy, cô cảm thấy thế nào?”

Liên Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Vi Gia Huệ, bà ta đoan trang nhã nhặn, thậm chí rất tự nhiên và khéo léo, lúc nói câu này, giọng nói của bà rất mực nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng lời bà nói khiến cho cô ta tê liệt, không còn bất kỳ khả năng phản ứng nào nữa…

Vi Gia Huệ không màng quan tâm đến cảm xúc của cô ta, bà vừa quay lưng đi về phía phòng làm việc của viện trưởng vừa nói nhỏ nhẹ: “Cho cô thời gian suy nghĩ, tôi hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy cô ở trong nhà họ Cảnh…”

Lời nói của bà không có vẻ uy hiếp nào cả, nhưng lại khiến cho Liên Mẫn cảm thấy áp lực khó nói nổi thành lời, khiến cho cô ta gần như muốn đi chết!

Sự dịu dàng luôn là sự uy hiếp trí mạng!

Sau khi Vi Gia Huệ rời khỏi đây, Liên Mẫn gần như không còn sức để đứng vững, cô ta ngồi sụp xuống mặt đất, gương mặt mệt nhoài, cô ta điên cuồng lục tìm chiếc điện thoại trong túi xách của mình.

Cô ta muốn biết, muốn biết chứng bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng đáng sợ đến nhường nào?

Cô muốn biết rằng Cảnh Liêm Uy có thể tái phát bệnh hay không?

Cô ta muốn biết rằng, muốn biết rằng có phải bản thân mình đã vướng phải một chuyện mới rồi hay không!

Khó khăn lắm mới lấy được điện thoại từ trong túi xách ra, nhưng bàn tay cô ta run đến mức không thể cầm cho vững, màn hình vừa sáng đèn đã trượt ra khỏi tay rơi xuống đất, làm phát ra tiếng động giòn giã.

Liên Mẫn hít sâu vào, cô ta đên cuồng vuốt tóc mình, lồng ngực phập phồng, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này!

Liên Mẫn nhắm mặt lại, hy vọng khi mở mắt ra thì tất thảy mọi chuyện đều trở lại bình thường, đây chỉ là một giấc mộng của cô ta mà thôi!

Ba…

Hai…

Một…

Liên Mẫn xốc hết dũng khí để mở mắt ra, cô ta lập tức đứng lặng thinh, cô ta vẫn chưa trở về ‘hiện thực; đồng thời còn gặp phải khó khăn và cam go lớn hơn.

Đổng Khánh thong thả ngồi trên lan can trrên cây cầu bên hòn giả sơn, rồi mỉm cười với cô ta.

Chàng vương tử vườn trường từng khiến cho bao nhiêu người thét lên vì nụ cười của mình, nhưng rõ ràng bây giờ anh ta đang mỉm cười với cô bên dưới ánh dương, Liên Mẫn lại cảm thấy dường như mình đang lạc trong ngàn dặm gió băng giá rét của nước tuyết…

Đổng Khánh…

Người thừa kế của nhà họ Đổng!

“Chào cô, bác sĩ Liên.” Đổng Khánh nhẹ nhàng chào hỏi, nhưng lại khiến cho cô ta thấy căng thẳng, anh ta nói: “Tôi đã từng nghe nhắc đến tên cô, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đúng không?”

Liên Mẫn không nói gì, chỉ ráng nuốt nước bọt, cô nhìn anh với gương mặt sợ hãi.

Bây giờ Đổng Khánh có mặt ở đây là vì anh ta biết cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mình à, nên anh ta mới muốn tìm cô, có phải muốn cô làm gì hay không?

Trong phút chốc, cô ta bị hai gia tộc lớn tron thành phố T nhắm đến, Liên Mẫn cảm thấy thế giới này đã đảo điên mất rồi!

Đổng Khánh cũng không nhớ mình có gặp Liên Mẫn lần nào hay chưa, anh cũng không để ý đến quá khứ, anh ta chỉ biết rằng Liên Mẫn thích Cảnh Liêm Uy, đồng thời bây giờ cũng sợ hãi đến gần Cảnh Liêm Uy là được rồi!

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta dừng trên người cô ta, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà thôi, Liên Mẫn cảm thấy dường như cả thế kỷ đã trôi qua, cô ta ngồi im thin thít, dường như con cừu đang chờ bị làm thịt…

Thích Cảnh Liêm Uy?

Ha ha, bây giờ anh ta thích nhất là loại người như thế này…

Nụ cười trên gương mặt Đổng Khánh đậm hơn nhiều, anh ta hỏi: “Cô nghĩ gì về đề nghị của bác Cảnh? Có thể nói ra cho tôi nghe hay không?”

Vừa mới nói dứt lời, Liên Mẫn gần như muốn bật khóc!

Quả nhiên anh ta là người nấp sau lưng, anh ta đã biết hết những gì xảy ra ban nãy!

Liên Mẫn cắn môi, nước mắt tuôn đầm đìa trên gương mặt cô ta trong vô thức, cô ta chỉ nhìn anh chăm chú.

Bây giờ cô ta sợ đến nỗi không nói nổi nên lời.

Đổng Khánh thấy cô ta ngập ngừng mãi vẫn không trả lời mình, anh ta cũng không sốt rượt, chỉ cuối đầu nhìn chiếc điện thoại nằm dưới chân mình: “Nếu như tôi đoán không lầm thì chắc cô đang tìm hiểu những chuyện xung quanh chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, đúng không?”

Liên Mẫn gật đầu một cách máy móc, Đổng Khánh đưa tập văn kiện trong tay mình cho cô ta, vài tờ giấy trong túi văn kiện rơi xuống, bên trên có viết tất cả những gì liên quan đến chứng bệnh này một cách rõ ràng.

Liên Mẫn run rẩy nhặt lên, cô ta vừa xem vừa khóc, gương mặt trắng bệch không còn màu sắc nào khác…

Đúng vậy, cô ta ngây thơ quá nhỉ, đã bị mắc bệnh thần kinh, cho dù là loại nào thì cũng có kết cục thì tốt đây? Không phải hay sao?

Liên Mẫn im lặng nhìn văn kiện, trái tim cô ta đập hỗn loạn, cô ta thở dốc, rồi chợt quỳ đến bên chân Đổng Khánh như thể đã tỉnh táo lại, trông có vẻ nhếch nhác vô cùng.

“Anh Đổng, anh Đổng, cứu tôi với…” Bây giờ Liên Mẫn cũng không còn yêu Cảnh Liêm Uy như cô ta đã nghĩ nữa, cô ta nghĩ đến chính bản thân mình, cô ta vẫn còn trẻ, sao có thể treo cổ trên cái cây mang tên Cảnh Liêm Uy này kia chứ? Sao có thể để nhà họ Cảnh uy hiếp mình đây, cô ta không buồn quan tâm xem hành động của mình có nhếch nhác quá hay không, cô ta quỳ sụp bên chân Đổng Khánh nhưng một con chó bị ngược đãi: “Anh Đổng, xin anh, cứu tôi với, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm nấy, xin anh đấy, tôi không muốn ở bên cạnh tên điên Cảnh Liêm Uy đó đâu, tôi không muốn, không muốn đến nhà họ Cảnh, không muốn đến…”

Đổng Khánh nhíu mày nhìn người phụ nữ ưa giảo biện này, sắc mặt anh ta sa sầm.

Hành vi của Liên Mẫn đã phá tan dự liệu trong lòng anh ta, thậm chí anh ta còn cảm thấy Liên Mẫn thật phiền phức, nếu như không nghĩ đến chuyện mình muốn làm thì anh đã đứng lên hất chân cô ta đi rồi!

Liên Mẫn lâm vào trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, một hồii lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại nổi, cô ta vừa khóc vừa ôm chặt chân Đổng Khánh, luôn miệng lầm bầm: “Tôi không muốn, không muốn ở bên với Cảnh Liêm Uy, cho dù là chăm sóc anh ta cũng không muốn, tôi không muốn sống chung với đồ điên, anh ta có thể giết người bất cứ lúc nào, biết đâu chừng, biết đâu chừng một giây sau anh ta sẽ nổi điên! Tôi không muốn đi đâu, van anh đấy…”

Đột nhiên trong giây phút ấy, anh ta cũng không biết nên hâm mộ hay nên thương xót Cảnh Liêm Uy, thương anh ta là vì người phụ nữ luôn miệng bảo yêu anh ta lại làm thế lúc anh gặp khó khăn, hâm mộ anh ta, lại là vì dù có như thế, Ân Thiên Thiên vẫn nguyện ở bên anh ta…

Đổng Khánh hít sâu một hơi rồi cúi người khác, kéo người phụ nữ kia ra, ánh mắt anh nóng bỏng như bó đuốc, anh ta nhếch môi nói bằng giọng trầm thấp: “Liên Mẫn, cô có biết mình đang làm gì hay không?”

Cơn điên của Liên Mẫn ngừng lại trong giây phút này, cô ta chỉ biết sững sờ nhìn Đổng Khái chứ không nói nổi câu nào. Gương mặt đầy nước mắt của cô ta trông có vẻ dơ dáy, bàn tay níu lấy ống quần anh ta như thể đang bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Vào lúc ấy, Đổng Khánh nhếch môi nở nụ cười nguy hiểm rồi nói với cô ta: “Liên Mẫn, không phải tôi đến để giúp cô, mà tôi đến đây để đẩy cô xuống địa ngục…”

Sau khi nói dứt lời, bàn tay đang níu lấy ống quần Đổng Khánh của Liên Mẫn buông lỏng, cô ta nhìn anh với vẻ hoảng sợ.

Anh ta tiến đến gần cô, càng lúc càng sát lại gần đến nỗi cô ta có thể nhìn thấy sự giễu cợt và dửng dưng trong mắt Đổng Khánh, anh ta nói: “Liên Mẫn, chín giờ sáng ngày mai cô phải có mặt trong biệt thự nhà họ Cảnh, nếu như cô không đến vậy thì tin tôi đi, tôi còn ra tay trước cả nhà họ Cảnh nữa!”

Đôi môi Liên Mẫn run rẩy, nước mắt tuôn giàn giụa, đột nhiên cô ta lại thấy hối hận khi nãy vì mình lại đến đây?

Lúc ấy cô ta muốn chớp lấy thời cơ gây thiện cảm với Vi Gia Huệ, nhưng bây giờ lại…

“Tôi muốn cô gần gũi Cảnh Liêm Uy để bắt anh ta ly hôn với Ân Thiên Thiên!” Giọng nói của Đổng Khánh rất nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này, trông anh ta giống hệt như tu la bò từ dưới địa ngục lên vậy, vừa đáng sợ vừa làm cô thấy rùng rợn: “Chỉ cần bọn họ ly hôn thì tôi đảm bảo cô sẽ được an toàn, đồng thời sẽ đưa cô ra nước ngoài, nếu như sự kiên nhẫn của tôi đã dùng hết như bọn họ vẫn chưa ly hôn, vậy thì tôi sẽ ra tay trước nhà họ Cảnh…”

Sau khi nói dứt lời, Đổng Khánh chẳng buồn nhìn Liên Mẫn mà đứng dậy đi thẳng một nước, trông anh ta vừa có vẻ khinh người vừa ngang ngược!

Liên Mẫn vẫn ngồi sụp trên mặt đất, đến cả xương cốt cũng lạnh thấu…

Đổng Khánh, Vi Gia Huệ…

Hai người bọn họ, cô ta không động chạm nổi người nào cả, đồng thời cô ta cũng tin rằng bọn họ sẽ làm gì đó…

Trong vườn hoa nhỏ yên tĩnh không một bóng người, rốt cuộc Liên Mẫn cũng không cầm lòng nổi nữa, cô ta quỳ sụp xuống đất khóc rống lên!

Tại sao, tại sao?

Tại sao đầu cô ta cứ khăng khăng muốn cưới Cảnh Liêm Uy cho bằng được như bị quỷ bắt mất hồn? Tại sao cứ muốn làm dâu nhà giàu? Tại sao cô ta hao tốn hết công sức cuối cùng lại gặp phải đồ điên?

Liên Mẫn quỳ sụp xuống đất khóc rống lên, đến ý nghĩ muốn giết chết chính mình cũng đã nảy lên trong đầu cô ta, chỉ có điều trong lúc phẫn nộ, cô ta cũng bắt đầu suy nghĩ xem nên làm như thế nào…

Bản năng của con người chính là như vậy, cho dù có sa vào nghịch cảnh cũng phải tìm cách tự bảo vệ mình!

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không biết xảy ra ở dưới vườn hoa, bây giờ cô chỉ muốn được ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy mà thôi.

Ân Thiên Thiên lặng lẽ chờ đợi bên ngoài cửa, cô không hề để ý đến người đàn ông đang nhìn ngắm mình ở cách đó không xa, ánh mắt anh ta rất đỗi dịu dàng và chan chứa tình yêu.

Sau khi căn dặn hết mọi thứ, Đổng Khánh mới đi lên, anh ta vẫn không đi tái khám, anh ta thà bỏ thời gian nhìn ngắm cô nhiều hơn một chút còn hơn là phải đi tái khám. Bây giờ cô không muốn gặp anh ta, nói không chừng đợi đến khi về đến nhà họ Cảnh, cô ấy sẽ ít bước ra, không phải thế hay sao?

Dưới ánh dương, dung mạo của cô vẫn y như thế, nhưng anh lại nhớ nhung nụ cười của cô.

Điếu thuốc giữa những ngón tay đã được châm, nhưng Đổng Khánh không rít một hơi nào, anh ta chỉ để mặc cho nó cháy đến tàn lụi…

Thiên Thiên của anh, rồi sẽ có một ngày cô ấy bước ra khỏi chiếc lồng của nhà họ Cảnh, trở về như lúc bình thường.

Nhưng việc anh phải làm bây giờ chỉ là đợi chờ trong im lặng mà thôi, Liên Mẫn sẽ đến nhà họ Cảnh, mà cô ta sẽ là chất dẫn khó lòng khống chế giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, chỉ cần hai người bọn họ ly hôn trước khi anh ta kịp làm hại Thiên Thiên, anh ta có thể thực hiện lời hứa của mình, để cho Liên Mẫn đi, nhưng nếu không được, vậy thì Liên Mẫn là ai, anh ta không quen…

Anh ta nhìn Ân Thiên Thiên với đôi mắt tối tăm, dường như muốn nói với cô rằng, Thiên Thiên, em hãy chờ anh đưa em đi, đưa em bước vào thế giới của anh…

Bình luận

Truyện đang đọc