MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Bất chợt trên trời xuất hiện một vầng sáng. Một nam tử mặc trường bào minh hoàng phiêu dật xuất hiện, nom hắn như một vị hoàng đế tối cao quang đạm đứng giữa vùng trời âm u mà không hề bị lu mờ phong thái, do khoảng cách quá xa nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ thấy người đó hóa phép cho bốn thanh kiếm bay lên quay thành một vòng rồi đảo ngược mũi kiếm chĩa ra bốn phía, mỗi kiếm phát quang một màu, tạo thành bốn luồng sắc xanh đỏ trắng đen, kế đó có những tiếng kêu không rõ của loài nào truyền đến. Hãn Thanh Thương còn đang lúng túng chuyện Nhiếp Minh Quyết thì bị sự xuất hiện của vị kia làm cho càng thêm hoang mang, nhất là khi nhìn thấy người đó điều khiển bốn thanh kiếm kia, chỉ nghe hắn lắp bắp "Tru tiên tứ kiếm! Lẽ nào là dùng nó để....".

Gã còn chưa dứt lời thì từ cõi trời phía Đông có tiếng sấm sét truyền đến, theo sau đó một con rồng thanh sắc uốn mình đạp mây bay đến. Rồng nọ bay đến đâu thì giáng xuống từng trận lôi đỉnh sáng một vùng trời đến đó.


Song song đó là phía Nam bầu trời ập xuống từng đám lửa, một thân ảnh như chim sẻ rực lửa cưỡi mây xuất hiện. Chim ấy bay tới nơi nào, hàng ngàn đám lửa theo cánh nó rơi xuống ầm ầm lan đầy trên đất.

Tít chân trời phía Tây có tiếng gầm dữ dội kèm theo băng tuyết tràn tới, có một con bạch hổ đang không ngừng lao đến. Mới đầu Lam Hi Thần còn tưởng là Đàm Triết hóa thân xuất hiện, sau nhìn kỹ con hổ kia không có bờm, cũng không có ấn ký màu vàng trên trán như hổ chi tộc của Đàm Triết, ngược lại ở con hổ đó còn có thêm mấy phần dũng mãnh thiện chiến, hai mắt sáng rực như lưu ly. Hổ kia chạy đến đâu, mặt đất dưới chân đều bị đóng băng hết thảy.

Rồi lại ở hướng phương Bắc có một hình dạng lù lù đi đến, đó là một con rùa đen trên mai cõng một con rắn lớn. Mỗi lần con rùa di chuyển, đất ầm ầm rung động, con rắn trên mai nó cũng không ngừng há to miệng phun ra những luồng nước nhấn chìm tất cả mọi thứ, bao gồm cả đám quỷ tướng.


Bốn hung thú ở bên này đang đăm đăm nhìn về phía Hỗn Nguyên kiếm, nghe thấy có âm thanh lạ xuất hiện liền quay sang nhìn. Mắt xem bốn con vật kia xuất hiện liền thi nhau hướng bọn chúng gào rống. Thao Thiết cắn một phát thật mạnh làm sức một miếng vảy của Thủy Kỳ Lân rồi bỏ mặc nó nằm ở đó. Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn đương xâu xé các Huỳnh Cân lực sĩ cũng ném qua một bên. Bốn con đều đồng hướng bốn con kia giương nanh múa vuốt, trong tư thế sẵn sàng giao đấu xé xác đối phương.

Chợt có hai luồng ánh sáng xuất hiện. Một hiện ra bên cạnh nam tử hoàng y, một hiện ra ngay chỗ của Cửu Thiên Huyền Nữ. Một là Nam Cung Nguyên Khang, một là Lý thiên vương. Na Tra đang cùng Tôn Ngộ Không giao chiến với đám quỷ thể, trông thấy liền kêu lớn "Cha! Ngươi tìm tứ thánh thú tới rồi sao?".


Lý thiên vương liếc mắt nhìn qua chỗ hoàng y nam tử, không vui nói vọng xuống "Tìm được, nhưng là Ma tộc tìm trước chúng ta".

Na Tra nghe thế liền bày rõ vẻ thất vọng. Tôn Ngộ Không giúp cậu ta đánh bay một quỷ thể, liền xua tay nói "Ai tìm được không quan trọng, dẫn nó tới đánh giúp chúng ta là được rồi".

Vậy ra bốn con vật vừa xuất hiện là tứ thánh thú trong truyền thuyết. Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Đánh bại được tứ hung thú, chỉ duy nhất dựa vào được chúng nó mà thôi.

Nam Cung Nguyên Khang nhìn qua chỗ tế đài, toan muốn bay qua liền bị nam nhân trung niên mặc hoàng kim chiến bào bên kia gọi vọng tới "Nguyên Khang! Mau qua đây với cha!".

Hắn hết nhìn qua chỗ này lại nhìn tới chỗ kia, đoán là chạy tới đâu cũng không được cho nên tay chân lóng ngón nói "Cha à nhưng mà......"
Không đợi hắn nói hết câu, hoàng y nam tử đứng bên cạnh đã túm cánh tay hắn lôi qua vòm trời bên kia. Những chủ tướng đứng bên kia đồng loạt cung tay chào hoàng y nam tử. Không nhìn thấy hắn có đáp lại hay không, chỉ thấy sau khi phất tay liền thu về Tru Tiên tứ kiếm, sau đó hơi ẩn mình vào đám mây mù mà nhìn hỗn cảnh trước mắt.

Cùng là tinh chủng hồng hoang, cả tứ thánh thú lẫn tứ hung thú đều tỏ ra vô cùng "nhiệt tình" nghênh chiến đối phương. Dù rằng không bên nào so với bên nào mạnh hơn, chỉ là sinh ra để khắc chế lẫn nhau. Thanh Long quẫy mình một cái liền đem tà niệm của tứ hung gieo rắc trong vạn vật tiêu biến, ngược lại nếu Thao Thiết há mồm thôi đã đủ nuốt sạch mọi đức đạo do tứ thánh duy trì trong thế gian. Bọn chúng hai phe thánh - hung cũng như Âm Dương Càn Khôn đối lập mới tồn tại, khi bọn chúng giao tranh, đã là chuyện tất yếu của Tạo Hóa. Cho nên hết thảy chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi. Nếu có bất kỳ sự nhúng tay nào đến từ thế lực khác sẽ khiến cho bọn chúng quên mình xuất đấu, cùng đối phương liều mạng ngươi chết ta sống. Trước đây đó là chuyện bình thường, nhưng giờ phút này lại vô cùng hệ trọng, nếu tứ thánh thú thua, Hỗn Nguyên kiếm kia nhất định sẽ bị nhổ lên, Ma đạo tà niệm sẽ khai thế.
Thanh Long hạ mình quấn chặt lấy Thao Thiết như muốn siết chết kẻ thù, mặc cho Thao Thiết dùng móng vuốt cào lên mình Thanh Long đến trầy da tróc vẩy, cả hai còn thi nhau rống vào tai đối phương. Bạch Hổ và Cùng Kỳ cũng so độ sắc bén của móng vuốt chẳng kém khốc liệt, chỉ hận chưa thể cào rách vào tạn xương cốt đối thủ. Chu Tước và Hỗn Độn bay đối diện nhau ở trên không, dùng hỏa lực của chính mình, không ngừng phóng ra lửa thiêu rụi địch thủ. Kịch tính nhất là Đào Ngột không ngừng quật mạnh đuôi vào Huyền Vũ, bị thần xà trên lưng rùa cắn chặt lấy đuôi, vùng vẫy không được lại bị rùa đen lấy thân mình đè dí xuống đất giáng từng cú đạp chân nặng tựa ngàn cân xuống mình, Đào Ngột cũng chẳng chịu yếu thế, ngoái cổ cắn mạnh lại vào một chân của rùa đen, thần xà cắn đuôi Đào Ngột càng mạnh, nó lại càng hung hăng cắn vào chân của rùa đen cõng bên dưới, do rùa và rắn kết hợp linh tính làm một nên rùa cũng là rắn, nếu rắn không thấy đau thì rùa vẫn tiếp tục cắn như không có chuyện gì xảy ra.
Trận đấu này diễn ra tựa như thêm dầu vào lửa cho trận đại loạn. Trời tựa như ngày càng hạ xuống gần với đất, bóng đêm dần dà bao phủ toàn bộ không gian, khí lực tà ác ngày càng đậm đặc lan ra, như thể không lâu nữa sẽ khiến vạn vật đều bị nghiền nát thành tro bụi.

Nhưng Tạo Hóa xoay chuyển vô cùng bất ngờ, có lúc sẽ theo mong chờ, có lúc thì không, có lúc lại đi theo một hướng khác. Ví như hiện tại không cần tứ thánh hay tứ hung thắng trận, Hỗn Nguyên kiếm vẫn thừa sức bị bật tung ra khỏi phong ấn.

Trong lúc tất cả hồi hộp chờ đợi trận chiến giữa tứ thánh thú và tứ hung thú diễn ra, không một ai chú ý đến Hỗn Nguyên kiếm. Tuy ban nãy đột ngột bị rút mất bảy đạo linh lực truyền tới, song nó đã kịp hấp thụ một lượng lớn thần khí mà viên pha lên kia truyền xuống mà hội tụ lại dưới mô đất nơi Hỗn Nguyên kiếm cắm xuống, làm cho mô đất bất thình lình bị nứt nẻ, chỉ sau một tiếng nổ "đùng" inh tai nhức óc đã hất văng thanh kiếm cắm trên nó ra một góc. Bề mặt mô đất đã nứt toạt thành một cái hố lớn, còn phóng ra một đạo hắc quang bay tán loạn, sau đó hợp thành một khối đen lớn rồi nhanh chóng biến thành một dáng người.
Tất cả kinh hãi nhìn về phía hắc y nhân đó. Hắn nhìn vài tay chân của chính mình, sau đó ngửa đầu cười lớn "Bản tổ rốt cuộc cũng được phục sinh rồi! Ta chờ biết bao lâu nay, cuối cùng cũng đã phục sinh rồi!".

Hãn Thanh Thương lẩm bẩm "Lẽ bào đây là.....". Gã chợt ra vẻ mừng rỡ, vội quỳ xuống tung hô "La Hầu Ma tổ vạn tuế!".

Mạnh Dao cùng chúng quỷ nhìn thấy Hãn Thanh Thương quỳ, nhất tề đều quỳ theo, đồng hô "La Hầu Ma tổ vạn tuế!".

Khác với tưởng tượng, ngoại trừ tà khí mãnh liệt bao quanh người ra thì kẻ được xưng là La Hầu Ma tổ không hề mang một bộ dáng hung hãn dữ tợn hay một lão đầu già cỗi mày mắt quỷ quyệt, trái lại còn ở trong hình hài một nam tử cường tráng tuổi chừng đôi mươi, mái tóc vừa dài vừa đen tung bay phấp phới, dung mạo đậm nét mày kiếm khí soái vô cùng cuốn hút. Khiến cho mọi người kinh hách hơn, cái khuôn mặt kia......năm sáu phần thật sự rất giống.....Nhiếp Minh Quyết. Nếu nhìn không kỹ, Lam Hi Thần còn tưởng hắc y nhân kia là do Nhiếp Minh Quyết phân thân.
La Hầu Ma tổ thần hồn đều hoàn toàn khôi phục, nhìn quanh một lượt quan cảnh, vô cùng thỏa mãn nói "Quả nhiên như ngày đó phát thệ, một khi bản tổ trở lại, cả thiên địa nơi nơi đều là một mảnh đại loạn". Ánh mắt hắn khi dừng tới Nhiếp Minh Quyết, bất giác trợn trừng lên, thống hận kêu lớn một tiếng "Hồng Quân!".

Trừ tất cả, Lam Hi Thần là người duy nhất hiểu ra sự nhầm lẫn này. Có lẽ lúc đối diện với bản thể của chính mình, dù là La Hầu Ma tổ hay Hồng Quân Đạo tổ đều sẽ nhìn ra người còn lại bằng vẻ ngoại của Nhiếp Minh Quyết, bởi hắn là do cả hai hợp lại kết thành một thể.

Nhiếp Minh Quyết siết chặt Sóc Nguyệt, kiên định đáp lại "Ta không phải là Hồng Quân Đạo Tổ. Từ bốn trăm năm trước, Hồng Quân Đạo Tổ đã hợp với Thiên đạo rồi. Hiện giờ, ông ấy đã hòa làm một với Thiên đạo, vì vậy mới không thể đến đây diệt trừ ngươi. Nhưng ngươi không cần vội mừng, không có ông ấy, Thiên đạo cũng không để ngươi trở lại hoành hành".
La Hầu Ma tổ sững lại một lúc nhìn Nhiếp Minh Quyết không chớp mắt, hồi sau cất giọng tựa như hàn băng vạn năm "Ngươi...... trong người của ngươi có thể phách của ta, nhưng tại sao lại có cả thể phách của Hồng Quân?".

Đoạn, hắn lại cười, giọng cười nửa như phẫn hận nửa như khinh miệt "Đáng chết! Thật đáng chết! Tên hỗm đản đầu gỗ ngươi tại sao lại đem linh hồn của ta cùng ngươi hòa làm một cơ chứ? Hồng Quân ơi là Hồng Quân! Đây là cách ngươi trừng phạt đó ta sao?".

Rồi bất giác chỉ thẳng lên trời, lạnh lùng nói "Hồng Quân, bản tổ ta chi ứng sát kiếp nghiệp lực, với ngươi đã chẳng có gì quan hệ. Vốn dĩ trước đây ta và ngươi đều có đạo của chính mình, nếu không phải do tên Bàn Cổ chết tiệt kia vì đeo đuổi cái kỳ công gọi là mở mang trời đất, nghịch thiên gϊếŧ đi ba ngàn hỗn độn Ma thần thì ta đâu có dùng trận Long Hán sơ kiếp lấy Ma đạo đối nghịch Thiên đạo của ngươi? Nhưng ngươi cũng như ta là hai trong ba ngàn hỗn độn Ma thần, chẳng qua chúng ta may mắn đắc đạo trước tiên lại còn nhận được đạo quả tối thượng nên mới quý vì tiên thiên hỗn độn Ma thần, nhưng vì sao ngươi lại đi bênh vực kẻ dị lập như Bàn Cổ, chấp nhận để hắn gϊếŧ đi đồng hữu. Ngươi cho rằng đó là việc làm đúng đắn để cho vạn vật được khai sáng ư? Vậy còn hai ngàn chín trăm chín mươi tám Ma thần còn lại đều hy sinh mạng mình một cách vô cớ ư? Chẳng phải ngươi đã chắc chắn với ta, mọi thứ từ lúc Bàn Cổ khai thiên sẽ được ổn định vĩnh hằng à? Nhưng ngươi vẫn cứ lấy thân mình để kéo dài mệnh cách của thế giới vậy thôi. Vốn dĩ Bàn Cổ có khai thiên hay không thì vạn vật vẫn cứ luôn bất ổn. Ngươi lại còn chống đối, phong ấn lại còn ngăn trở bản tọa bằng cách áp chế đi phần hồn phách còn lại. Giờ thì ngươi thấy chưa? Ma trướng Đạo tiêu, vận vật hủy diệt sắp đến rồi, bản tổ cũng không cần kiêng nể ngươi nữa, thế sự bây giờ là do La Hầu ta nắm giữ, ngươi có trách thì nên tự trách mình đã đi sai hướng. Ngươi và cái Thiên đạo chết tiệt của ngươi cứ ở đó dõi mắt mà nhìn đi! Đạo ta và đạo ngươi, thử xem bên nào sẽ thắng cuối cùng!".
Thiên địa Lục giới từ Hỗn Độn sơ khai đến nay trải không ít trận loạn lạc nhưng chỉ có bốn cái tất yếu: Long Hán sơ kiếp, Vu - Yêu tạo kiếp, Phong Thần diễn kiếp và Lục giới đại kiếp. Hai kiếp đầu và cuối là kiếp lớn, hai kiếp giữa là kiếp nhỏ. Thế gain phải trải qua bốn kiếp này mới duy trì nổi bình ổn.

Phàm từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc. La Hầu Ma tổ dùng chính mình diễn thuyết dài dòng như vậy là vì muốn minh bạch cho vạn vật đều thấy suy nghĩ của hắn vốn. Hắn lấy gϊếŧ chóc chứng đạo, khơi mào Long Hán sơ kiếp, thành tựu mở ra vô lượng kiếp nạn. Hắn không có đem chúng sinh kêu rên để vào trong mắt, há nguyện tham sống sợ chết. Nhưng hắn nghĩ như thế nào lại không nghĩ đến, cư nhiên lại có một kẻ dị lập vô công rỗi nghề đi tàn sát đồng hữu của hắn, càng đáng giận hơn lại có một đồng hữu vì kẻ đó mà đứng ra chống đối hắn, ngăn cản hắn trả thù cho đồng hữu lẫn chứng đạo. Trong trí nhớ của La Hầu, thời khắc cuối cùng của trận chiến, hắn là bị Hồng Quân đả bại làm hồn phi phách tán.
Hồng Quân chứng đạo trước hắn, lại là Thiên Đạo lựa chọn làm người truyền ngôn nên thực lực có phần chênh lệch. Vì chừa tới một đường báo thù, La Hầu dùng toàn bộ tu vi đem ra phát thệ, một khi Thiên Đạo bất nhân với hắn như vậy, hắn liền đem Ma đạo lập ra đối kháng, bất nghĩa trở lại với Thiên Đạo. Từ đó mới có cảnh Đạo trướng Ma tiêu hoặc Ma trướng Đạo tiêu. Thiên Đạo đối với việc này vô cùng tức giận, nhưng ngặt nỗi La Hầu là Ma tổ, vô pháp vô thiên, ở thế giới đại tự tại, tự nhiên cũng vô pháp bị Thiên Đạo gϊếŧ. Nhưng dù Thiên Đạo gϊếŧ không được hắn, lại mượn tay Hồng Quân hạ sát phong ấn, ngăn trở Ma đạo tiến thêm một bước phát triển. Một phong ấn kia, đã trải qua hàng ức vạn năm, trôi qua không biết bao nhiêu cảnh bãi bể nương dâu. Cho nên, La Hầu hận đến ngứa răng, muốn một lần này hồi sinh mà đem toàn bộ mất mát đòi về.
La Hầu lần nữa nhìn tới Nhiếp Minh Quyết, ngữ khí tràn đầy sát ý "Nếu như ngươi có một phần của ta, ta gϊếŧ ngươi tất nhiên không được, Hồng Quân đúng là mưu chước lắm mới nghĩ ra kế này. Vừa bảo toàn hồn phách còn lại của hắn, vừa dễ dàng khắc chế được bản tổ ta.....". Hắn chợt nghiến răng nghiến lợi "Nhưng bản tổ căm ghét cái thân xáƈ ŧɦịŧ đó của ngươi vô cùng, bởi vì phải khiến linh hồn của bản tổ nhập chung một chỗ với Hồng Quân kia. Vì cái gì bản tổ bị trói buộc tự do, còn hắn tiêu dao với Thiên Địa? Bây giờ bản tổ trở lại, phải để cho Hồng Quân chết không chỗ chôn thì ta đây mới cam lòng. Và nếu gϊếŧ như ngươi cầm bằng cũng tự gϊếŧ chính mình, vậy thì bản tổ sẽ lấy lại phần thể phách kia ra khỏi ngươi".

Nghe xong câu cuối cùng, Lam Hi Thần một trận lạnh buốt cả người, lo lắng cùng sợ hãi nhìn qua Nhiếp Minh Quyết. Lấy đi phần thể phách kia? Nhưng hắn là do cả hai phách hòa một mới thành hình tồn tại, lấy đi một nửa chẳng khác nào đem Nhiếp Minh Quyết một xác xé thành hai? Lam Hi Thần nhanh chóng xua đi ý nghĩ đáng sợ đó, không ngừng cầu mong hắn sẽ không gặp phải điều tồi tệ đó.
Mà Nhiếp Minh Quyết chừng như chẳng hề để tâm vấn đề đó, hắn hướng La Hầu thở sâu một hơi, sắc mặt trở nên âm trầm khác lạ, chậm rãi nói "Đạo trướng Ma tiêu, Ma trướng Đạo tiêu, đều là cái diễn biến tất yếu của Tạo Hóa. Ngày trước Đạo trương Ma tiêu, tự khắc hôm nay sẽ là Ma trướng Đạo tiêu. Nhưng Ma trướng đến đâu hãy còn chưa biết, mà Đạo tiêu đến đâu cũng không đoán được, ngươi không nên chấp mê bất ngộ....".

La Hầu quát lớn "Đừng có mà dùng giọng điệu đó với ta, ta ghét nhất là cái kiểu lấy đạo lý ra diễn giải giống như tên Hồng Quân kia. Tiếp tục để hồn phách đối hắn chung một nơi, thật là làm ô uế bản tổ". La Hầu không cho Nhiếp Minh Quyết nói hết câu, lại căn bản không thèm nghe tiếp, hai tròng mắt biến hóa đỏ đậm, con ngươi hẹp dài bộc lộ năm phần hung ác mà không kém năm phần khí soái, tự thân vận ra một lượng lớn ma lực ép vào không gian. Vì ngày này báo thù, hắn đã nhẫn nhục chịu đựng bao nhiêu năm, hà tất vì dăm ba câu nói mà từ bỏ? Do vậy mà lời vừa dứt đã ào ào tay không vận lực đánh tới.
Nhiếp Minh Quyết nghiêng người né đi, đồng thời quay ngược chuôi kiếm Sóc Nguyệt thúc ra một đòn hỏa lực đánh về phía La Hầu. Không túng thế, La Hầu đánh lại bằng một đòn hỏa lực tương tự. Hễ Nhiếp Minh Quyết ra đòn nào, đều sẽ bị đánh lại một đòn như vậy với lực đạo lớn gấp ba lần. Tuy rằng Nhiếp Minh Quyết có thể nắm giữ vững chắc bộ công pháp Địa Thủy Hỏa Phong, thế nhưng mắt thấy La Hầu càng đánh càng hăng càng dần chiếm thế thượng phong, Lam Hi Thần thực sự hoài nghi lời trước đây Thông Thiên giáo chủ khẳng định với Di Lặc Như Lai, rằng ông ta đủ sức dạy Nhiếp Minh Quyết đánh thắng được La Hầu.

Nhiếp Minh Quyết vừa đánh vừa đỡ đòn, ánh mắt liếc qua chỗ xa xa một chút, dùng lực chưởng La Hầu ra một đoạn, nhằm Hỗn Nguyên kiếm bay tới. La Hầu trông thấy, không chần chừ mà bay vù chắn trước mặt Nhiếp Minh Quyết, quát lớn "Đúng là gϊếŧ ta chỉ Hỗn Nguyên kiếm, nhưng ta nghĩ, trong thời gian ngắn, ngươi hẳn là không làm được!".
Đột nhiên La Hầu thân thể thất khứu bắn ra vô số làn ma khí cuồn cuộn, tiêu tán ở trong khoảng không. Tất cả mọi người thốt nhiên cảm thấy đạo tâm bên trong tựa hồ có thêm một cái đạo khảm khác. Tâm ma. Chính là do La Hầu vì trả thù sinh linh do Thiên Đạo bồi dưỡng, tự mình lấy thân bổ tu Ma đạo quấy rầy sinh linh. Phàm là kẻ tu đạo, tâm tính không kiên định sẽ bị tâm ma ăn mòn. Cho nên lúc này ở Nhân giới là nơi bị ảnh hưởng nặng nhất. Nhìn thấy đất trời nổ lửa, núi non rung chuyển, sóng biển dâng trào liền xuất hiện cảnh người người vì tìm đường tháo chạy mà không ngừng giẫm đạp hay gϊếŧ đi đối phương để cầu mong đường sống.

Nhưng sẽ có một người ngoại lệ không bị tâm ma ép tới, đó là Nhiếp Minh Quyết. Hắn là do một tia bản thể kia của La Hầu tạo thành, bởi vậy căn bản vốn không chịu tâm ma sinh sôi bức bách, ngược lại chủ động điều khiển tâm ma thu mình trở về.
Cả hai đánh hơn trăm hiệp, hết đánh vũ lực lại dùng tới thần lực, tế đài cũng sắp bị đánh nát, mỗi lần La Hầu hay Nhiếp Minh Quyết vận một lực liền kèm theo một tiếng nổ kinh thiên động địa. Mọi thứ kể từ lúc cả bắt đầu đánh nhau thì có dùng bốn chữ "băng thiên liệt địa" để hình dung. Địa hỏa mãnh liệt dựng lên, tứ hải nước biển nhấc lên vạn trượng sóng lớn tràn vào đồng bằng, vô số đạo gió kinh khủng thổi xa ngàn dặm làm núi non nứt ra từng khe hở lớn mà sạt lở. Vô vàn sinh linh hiện tại bị kẹt vào trận chiến không hồi kết này, ví như sâu kiến đồng dạng, đều nằm trong khoảnh khắc sắp hôi phi yên diệt.

Trong lúc đó Thủy Kỳ Lân sau khi lấy lại sức sau đòn tấn công ban nãy của Thao Thiết, chạm rãi đi tới gần Hỗn Nguyên kiếm. Nó ngẩn đầu nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết, lại nhìn tới thanh kiếm đó, chần chừ một lúc rồi nghiêng đầu cắn vào lưỡi kiếm toan muốn nhấc lên. Không ngờ tới, thanh kiếm truyền ra một luồng điện quang xộc vào người Thủy Kỳ Lân, khiến cho nó đau đớn nhả ra, la thảm một tiếng. Thế nhưng bộ dạng nó vẫn kiên quyết không từ bỏ, đi vòng quanh Hỗn Nguyên kiếm vài vòng, ngắm nghía quan sát rồi lại thay đổi góc độ tiếp tục nhổ kiếm, vậy mà vẫn chịu đạo điện quang kia tấn công. Cứ như thế hơn năm lần, Thủy Kỳ Lân mới vừa hồi phục sức lực đã bị tốn thêm không ít.
La Hầu cùng Nhiếp Minh Quyết dùng thần lực đối kháng, liếc mắt trông thấy liền bật cười một tràng dài, mỉa mai nói "Đó là con trai của Lân tổ Chính Lân đó sao? Thật vô dụng và ngu ngốc, giống hệt như người cha của ngươi vậy! Để bản tổ giúp ngươi đi hóa kiếp cho nhanh, khỏi phải vướng bận đợi đến khi vạn vật đều bị hủy diệt!".

Dứt lời liền vung ngón tay chỉ về phía Thủy Kỳ Lân, lập tức một đoàn ma khí nhằm thụy thú mà như ngọn giáo đâm thẳng tới. Thủy Kỳ Lân đang kịch liệt tìm cách nhổ Hỗn Nguyên kiếm lên, nào đâu có đề phòng kịp luồng ma khí kia, chỉ còn cách trong gang tấc, nó nhắm chặt mắt như chờ đợi một kết cục giáng xuống đầu mình.

Uỵch.

"Minh Quyết!".

"Ca ca!".

Lam Hi Thần lẫn Nhiếp Hoài Tang đều đồng thanh hét lớn. Trước khi luồng ma khí kia đâm xuyên tim của Thủy Kỳ Lân, nó đã bị cản lại ở bả vai của Nhiếp Minh Quyết ngay khi hắn đứng ra chắn. Rất may, chỉ là ở bả vai, dù chỉ bị xuyên thủng một đạo, nhưng vẫn may mắn hơn lỗ thủng đó nằm ở ngay tim.
Con vật kia cũng hoảng hốt kêu lên một tiếng. Nhiếp Minh Quyết cắm Sóc Nguyệt xuống đất làm điểm tựa, khụy một gối xuống, đưa tay ôm bả vai phun ra một ngụm tinh huyết.

Lúc nãy hãy còn vận lực đối kháng, không nghĩ tới phải đột ngột dừng, lại còn chắn qua một ma lực xuyên vào người, mà ma lực đó so với bản thân của mình cũng như một, nên một đòn vừa nãy khác nào phản phệ linh lực?

La Hầu đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn chỉ vào Nhiếp Minh Quyết, cười lạnh "Nếu phải gian nan dùng năng lực để tách thể phách ra khỏi ngươi, vậy bản tổ sẽ đổi ý, để cho ngươi tự mình tách ra dâng lại thể phách kia cho bản tổ". Vừa dứt lời liền biến hóa hàng vạn thân ảnh chèn ép tới dòng khí màu đen bay tới phủ vây

Nhiếp Minh Quyết. Cỗ lực lượng kia chẳng những đáng sợ, mà còn đồng loạt vung tay tạo quyền, đồng hô lớn "Ma pháp vạn cảnh! Diệt!".
Bị vây khốn hàng đoàn, bị ma lực đè ép, Nhiếp Minh Quyết nhất thời không chịu được công kích một đấu một vạn, càng huống gì hắn chỉ mới đạt tầng luyện khí, còn chưa hóa được kim đan mà đã phải gồng mình chống đỡ với một lượng lớn ma lực như vậy. Đối với nửa kia bản thể của mình đang dần chênh lệch với phần còn lại do ảnh hưởng của ma lực, thập phần rõ ràng cảm ứng trạng thái bất ổn của mình sắp bị bức bách ra ngoài, mà còn lây lan từ trong tâm ra thể xác, chống cự cũng phi thường khó khăn.

Những thân ảnh kia lại không ngừng xoay vòng vòng như con vụ*, liên tục nói "Dâng thể phách cho bản tổ! Dâng thể phách cho bản tổ! Dâng thể phách cho bản tổ!.....".

*con vụ: con quay, thời nay gọi là con yoyo.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại trong sự vô hạn, Lam Hi Thần có thể đếm được Nhiếp Minh Quyết đã phun ra huyết dịch đến lần thứ mười. Hắn ôm ngực, thở hổn hển ngẩng đầu, đôi mắt thoáng chốc mở nhìn những thân ảnh quay mòng mòng trước mặt, một luồng lực khác thường từ trong người lúc hiện lúc ẩn, giống như đang muốn bộc phát lại bị kìm hãm trở lại.
Ý định của La Hầu là đang cố tình khiến cho Nhiếp Minh Quyết bị nhiễu loạn thần trí. Khi đó có thể thân xác hắn sẽ bị nổ tung, phần thể phách kia không cần nói cũng biết sẽ tự động quay ngược trở về với La Hầu.

Ngụy Vô Tiện có điểm lo lắng "Nếu tiếp tục mãi, sợ là Xích Phong Tôn sẽ bạo huyết mà chết mất! Lúc trước cộng tình, ta phát hiện.....". Nói đến đây thì hơi liếc nhìn sang Mạnh Dao "Xích Phong Tôn cũng bị Mạnh Dao làm cho thần trí rối loạn mà tẩu hỏa nhập ma, tình cảnh khi đó giống hệt lúc này".

Lam Hi Thần nghe hắn nói vậy, lo càng thêm lo, lòng thì nóng như lửa đốt.

Nhiếp Hoài Tang sốt ruột "Chẳng lẽ không có cách nào dừng lại?".

Kim Lăng nói "Nhưng bây giờ chúng ta đều bị giam ở đây, có nghĩ ra cách thì cũng không thể bay tới giúp hắn".

Giang Trừng nói "Muốn dừng thì một là khiến cho tên La Hầu kia dừng, hai là tự mình không để bị tác động".
Kim Lăng nói "Tự mình không để bị tác động? Ý cậu là khiến hai mắt bị mù sao? Vì chỉ có không nhìn thấy mới tránh được tác động trực tiếp?". Dứt lời liền hướng Nhiếp Minh Quyết la lớn "Xích Phong Tôn, làm mù mắt thì có thể đánh được hắn đó!".

Lời này vừa nói xong, cả Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang đều quay qua trừng Kim Lăng. Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, cầu cứu Giang Trừng "Cậu.....ta......ta nói đúng mà! Ta chỉ muốn giúp Xích Phong tôn, vậy cũng là sai ư?".

Giang Trừng mắng "Tiểu tử thối ngươi, ngồi im bớt nói một chút không được sao? Còn thiếu gì cách chứ có nhất thiết phải là cách đó đâu?".

Kim Lăng bất mãn "Nhưng mà còn cách nào chứ? Tình hình hiện tại còn có thể đợi chúng ta nghĩ ra cách gì khác đây?".

Giang Trừng thấy Nhiếp Hoài Tang chăm chăm quay lại nhìn mình, nhất thời luống cuống nói "Ta.....tạm thời chưa nghĩ ra".
Lam Hi Thần cắn môi, không ngừng siết chặt tay, đang phân vân không biết có nên vận lực dùng Sóc Nguyệt đánh vào những thân ảnh kia hay không thì ở bên tai có tiếng gọi khàn khàn yếu ớt.

"Hoán nhi! Hoài Tang!".

Y cùng Nhiếp Hoài Tang run rẩy nhìn lên, chỉ thấy Nhiếp Minh Quyết đờ đẫn nhìn hai người bằng ánh mắt luyến tiếc nhất, xuyên thấu nhất có thể giữa màn hắc y vây khốn, hắn thở từng hơi sâu lấy sức, gắng gượng nói ra được mấy chữ "Ta..... sẽ luôn..... nhớ.... nhớ kỹ.....hình dáng của.....hai ngươi....Hoài.....Hoài Tang...... ngươi vẫn cứ......nhỏ nhắn.....cần.......được bảo hộ.....Hoán nhi......ta....luôn.... nhớ.....buổi......chiều hạ......năm đó...... ngươi.....rất đẹp!".

Lời vừa tới hai tiếng "chiều hạ", Sóc Nguyệt trên tay hắn nhấc lên khỏi mặt đất, trở ngang lưỡi kiếm mà đưa lên gần mặt. Chỉ sau một đường kéo qua, dứt khoát, không do dự, ánh kiếm vừa biến mất, máu đã li ti bắn vọt từ hốc mắt ai kia, nhuốm vài giọt chảy dài lên thân của Sóc Nguyệt giống như những con rắn đỏ đang bò quằn quại trên mặt của Nhiếp Minh Quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc