MA ĐẠO TÌNH KIẾP (P1)

Nhiếp Hoài Tang cả người run lên bần bật, rất nhanh tiếng khóc của hắn đã hòa vào những âm thanh hỗn tạp của trận chiến ngoài kia. Lam Hi Thần chết lặng cả người, phút chốc y chỉ muốn bản thân tốt nhất nên biến luôn thành tượng đá để không bị nuốt trọn thể xác trong cái đau từ quả tim truyền đi khắp thân.

Nhiếp Minh Quyết chống gối, lảo đảo đứng dậy, hướng mũi kiếm Sóc Nguyệt chĩa thẳng về phía trước. Mấy thân ảnh đang quay cuồng cũng dừng lại, đồng loạt cười khanh khách. Trong một đám ảo ảnh kia, nhất định sẽ có một cái là La Hầu thật. Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng đầu lắng nghe rồi vung kiếm lên. Trong khoảnh khắc mọi người tưởng hắn sẽ đâm thẳng vào thân ảnh đối diện, hắn quay ngược lưỡi kiếm chém thành nửa vòng cung ra phía sau, tức thì một La Hầu nhảy bật lên né tránh, những La Hầu còn lại đồng loạt tan biến.


La Hầu hơi đáp xuống ngự ngay đối diện Nhiếp Minh Quyết, vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng "Hay đấy! Có thể nhận ra người thật giữa vô vàn tạp âm. Bản tổ có không muốn cũng phải khen ngươi một tiếng. Chỉ là hiện giờ dựa vào thính giác thôi, ngươi liệu có đủ sức đấu với bản tổ không?".

Nhiếp Minh Quyết không trả lời lần nữa nghiêng đầu, đề gió đạp tới, hướng Sóc Nguyệt nhằm hướng La Hầu đâm thẳng.

La Hầu không tốn chút công sức dễ dàng dùng hai ngón tay gập lại giữ chặt mũi kiếm, cười lạnh "Ta đã bảo rồi, ngươi không đủ sức để đấu với ta đâu".

Nhiếp Minh Quyết đặt một tay còn lại lên mặt kiếm, trượt nhẹ tới gần chỗ ngón tay của La Hầu đang kẹp giữ, nói "Ngươi nghĩ thế thật?".

Trong lúc La Hầu còn chưa kịp hiểu ra, tay kia của Nhiếp Minh Quyết đã nhanh như chớp mắt trượt tới, bắt trọn cổ tay của La Hầu siết chặt, cười, nói "Đa tạ ngươi đã chịu giữ mũi kiếm, không thì ta khó mà bắt được".


Nói xong liền vận lực, lực ấy tản ra từ người hắn bao trùm lấy La Hầu. Bấy giờ La Hầu mới ý thức được vấn đề, mãnh liệt muốn rút tay lại nhưng không tưởng Nhiếp Minh Quyết dùng lực hết mức mà giữ chặt, hắn liền nghiến răng "Ngươi muốn kéo theo bản tổ đồng quy vu tận?".

Nhiếp Minh Quyết vẫn bình thản mặc dù cả người bắt đầu run lên vì dùng khí lực "Đúng! Chẳng phải ta đang chứa một hồn phách của ngươi sao? Ta tồn tại, ngươi cũng còn tồn tại. Ngược lại dù là ta hay ngươi chết, kẻ còn lại cũng không sống được, vậy thì ta sẽ đem ngươi đại nghĩa diệt thân. La Hầu, thể phách kia của Hồng Quân trong người ta, đang chờ nghiền nát ngươi đó!".

La Hầu cả kinh quát "Buông bản tọa ngay lập tức!".

Nhiếp Minh Quyết niệm một câu "Đạo pháp tung hoành, thân ma trừ bỏ" thật lớn, cả người hắn toát ra một đoàn khí cơ bạo ngược điên cuồng, thêm một khoảnh khắc nữa sẽ là tan xương nát thịt.


Thế mà ngay lúc có những suy nghĩ khác nhau như không muốn Nhiếp Minh Quyết sẽ vì đại nghĩa mà diệt thân, hay chế giễu La Hầu Ma tổ mới quay lại không lâu đã bị kéo đi hôi phi yên diệt, hoặc vô cùng mừng rỡ vì cuối cùng đã đến hồi kết. Cho đến khi Nhiếp Minh Quyết bất chợt khựng lại, từ phía sau ngực trái đâm thẳng ra một bàn tay bằng xương trắng.

"Ca ca!".

Vẫn là Nhiếp Hoài Tang duy nhất có phản ứng, hắn trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết bị ám toán, gân xanh đều nổi lên đầy trán.

La Hầu ngay lập tức thoát khỏi vây khốn, đề thân bay lên cao, nhìn cảnh tượng trước mắt mà mỉa mai "Rất tiếc cái hồn phách đó lại chết trước bản tổ mất rồi!".

Nhiếp Minh Quyết dù không còn nhìn thấy nhưng vẫn theo bản năng nhíu mày hơi cúi đầu xuống ngực trái đang trào máu dính ướt cả bàn tay xương kia, không tránh được cảm giác đau đớn xộc thẳng lên tận não, thở dài mấy hơi nhưng vẫn cứ đứng sừng sững không chao đảo. Bàn tay xương kia đột ngột rút ra, lúc này Nhiếp Minh Quyết mới không gượng tiếp được nữa, lảo đảo toan muốn ngã.
Nếu như Nhiếp Minh Quyết theo quán tính ngã thẳng xuống đất thì còn may giữ được thân xác, bởi vì lúc này trước mặt, sau lưng và bên phải  là mép rìa của tế đài, bên trái chính là dải vực sâu không thấy đấy mà lúc đến Lam Hi Thần đã phải rùng mình khi nhìn thấy. Nhưng cái không ngờ tới là có một bàn tay bằng da bằng thịt thò từ phía sau nắm lấy gáy cổ của Nhiếp Minh Quyết, không kéo dài thời gian mà đẩy hắn ngã sang phía bên trái.

Đợi khi thân ảnh Nhiếp Minh Quyết rơi thẳng xuống vực, Mạnh Dao mới chậm rãi xoay người nhìn xuống, lúc này gió lạnh ở chiến trường đằng sau thổi tới khiến tóc hắn tung bay, làm thân ảnh của Mạnh Dao lúc này cùng bộ dáng năm đó một kiếm ám sát Ôn Nhược Hàn mà thành danh ở Bất Dạ Thiên đô giống nhau như đúc.

Lam Hi Thần bàng hoàng, bất chấp cái kết giới có bao nhiêu lực sát thương, y vùng ra khỏi chỗ ngồi, kéo theo vô số vết xước túa máu xẹt qua ở hai bên mang tai, hai cánh tay và hai bên hông làm nhuốm đỏ toàn bộ lớp lam phục, không cảm giác mình vừa vô lực ngã nhào ra đất, cũng mặc kệ tiếng thất thanh gọi của Lam Vong Cơ, y chỉ biết gắng sức lê lết tới hướng mép đài. Máu từ trên người Lam Hi Thần rỉ xuống, theo đường trườn mà để lại từng dòng lại từng dòng huyết dịch đỏ thắm như những dải lụa mà các thiếu nữ hay khoác trên cánh tay.
Mắt thấy Nhiếp Hoài Tang cũng đang muốn vùng ra, Giang Trừng vội quay qua gọi Kim Lăng "Mau giữ hắn lại! A Lăng! Đừng để hắn ra khỏi chỗ ngồi!".

Kim Lăng mặc dù không hiểu sâu xa, nhưng đại ý cũng đoán Giang Trừng là không muốn để Nhiếp Hoài Tang giống như Lam Hi Thần, cho nên trước khi Nhiếp Hoài Tang kiễng chân toan nhảy ra, cậu ta đã kịp giữ chặt cánh tay của hắn, mặc cho hắn ra sức vùng vẫy.

Thủy Kỳ Lân bỗng rống một tiếng, chĩa cặp sừng hươu vĩ đại lao thẳng tới chỗ Mạnh Dao, chắc là nó cũng tức giận, vì nhìn thấy ân nhân của mình vừa bị hại chết chăng? Nhưng không may cho nó, Mạnh Dao lại lấy ra một dây roi vàng khác, đánh mạnh một cái đất hất Thủy Kỳ Lân ngã bay qua một phía, còn để lại trên thân nó một vết thương khá sâu, ở miệng vết thương lại chảy ra chút dịch màu xanh ngọc, bết dính tựa như máu con người.
Lam Hi Thần lúc này đã lê thân tới được mép đài, cố sức lắm mới chống tay được tay ngồi dậy mà nhìn xuống đáy vực đen kịt uốn lượn trải dài như thân một con mãng xà. Y cố dõi mắt tìm kiếm, mong sẽ tìm thấy thân ảnh kia rơi víu vào một vách đá nào đó, may ra y sẽ triệu hồi Sóc Nguyệt đem hắn trở lại. Nhưng đáy vựa vừa trải phẳng vừa sâu hun hút, chỉ thấy những màu đen là đen. Khuôn mặt Lam Hi Thần lúc này nhất định đã trở nên tái nhợt, toàn thân run lên bần bật, lồng ngực không ngừng truyền tới những cơn đau thấu xương.

Không! Y không tin! Minh Quyết huynh của mình không thể chết! Hắn không thể lại một lần nữa mà chết! Nhưng hắn đã đem theo Sóc Nguyệt của mình cùng rơi xuống vực. Lẽ nào hắn cứ thế đột ngột bỏ mình lại mà đi như vậy? Hắn chỉ vừa mới nói sẽ nhớ mình, còn chưa kịp nghe mình đáp lại, vậy mà hắn đã chết rồi. Nếu đã vậy, chỉ đem theo một Sóc Nguyệt thôi thì có là gì? Y làm sao có thể để hắn ra đi mà chỉ cầm mỗi bội kiếm của mình trong tay được? Như thế thật là vô tâm quá!
Lam Hi Thần hít sâu một hơi, cả người hơi cong lại, cúi xuống hướng vực sâu toan lao đi, kết quả bị một vòng tay giữ chặt lấy, chủ nhân của vòng tay đó không ngừng nói "Hi Thần, bên dưới nguy hiểm lắm! Ta không kịp giữ thì suýt nữa ngươi cũng rơi xuống mất thôi! Xem ngươi bị thương nặng, để ta dìu ngươi qua kia trị thương, có được không?".

Nhiếp Hoài Tang hai mắt đỏ lên, không ngừng kêu gào "Mạnh Dao! Ta phải gϊếŧ ngươi! Ta nhất định phải gϊếŧ ngươi! Kim tông chủ, ngươi mau buông ta ra! Ta phải gϊếŧ cho bằng được hắn! Buông ra!".

Mạnh Dao chẳng thèm để tâm hắn, vẫn không ngừng lay động vỗ về Lam Hi Thần. Nhưng mặc kệ Mạnh Dao nói cái gì, Lam Hi Thần cũng là vô hồn phản ứng.

Rất lâu sau, Lam Hi Thần mới run giọng nói được một câu "Đây là lần thứ ba ngươi lấy mạng hắn".
Mạnh Dao vội buông y ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt y, rơm rớm nước mắt nói "Hi Thần, hắn chết rồi, từ đây chỉ còn lại hai ta mà thôi. Ngươi hãy tỉnh táo lại đi. Hi Thần, chuyện này sắp xong rồi. Ngay khi kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi chỉ có hai ta. Chúng ta sẽ sống những ngày tháng bình lặng bên nhau, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt. Hãy tin ta! Điều Nhiếp Minh Quyết làm được, ta cũng sẽ làm được!".

Hắn không nói thì thôi, chỉ duy nhất câu cuối đã khiến phòng tuyến bình tĩnh cuối cùng của Lam Hi Thần sụp đổ. Trong đầu y chỉ có duy nhất một câu hỏi và một câu trả lời. Làm sao mà ngươi có thể làm được điều đó? Vị trí, phân lượng của hắn trong lòng ta, vĩnh viễn sẽ không có ai thay thế được!

Nhìn Mạnh Dao gương mặt đẫm lệ, nếu là trước đây, vả chăng y còn động xuống một tia thương cảm, nhưng hiện giờ thì chẳng những không có nổi mà còn bù vào đó là một tia kinh tởm. Ba lần! Là ba lần chứ không phải một! Mà lần sau so với lần trước còn tàn nhẫn gấp bội. Khi nghĩ tới đó, Lam Hi Thần cả người run rẩy, chậm rãi giơ một tay lên. Trong sự kinh ngạc tột độ của Mạnh Dao, y đã không ngần ngại dùng hết sức cò có được của mình, tát vào mặt hắn một tiếng "bốp" thật lớn.
Mạnh Dao bị một cái tát, năm dấu tay in hằn lên má trái của hắn. Song không như kiếp trước sau khi tát xong, Lam Hi Thần sẽ thu liễm tính tình nhu hòa lại với hắn, ngược lại y càng thêm kích động, chỉ cần thoáng nghĩ tới ban nãy Mạnh Dao đã không ngần ngại dùng bàn tay xương xẩu nhọn hoắc của mình đâm thủng ngực rồi đẩy Nhiếp Minh Quyết xuống vực thôi là lồng ngực của y lại dậy lên những cơn đau tức. Thậm chí lúc này nếu Mạnh Dao còn có thêm bất kỳ một lời nào nữa, y sẽ không kiềm chế mà tát vào mặt hắn vô số cái nữa.

Mạnh Dao không la hét giận dữ mà chỉ dùng bàn tay thịt kia xoa má hai cái. Lam Hi Thần cũng không quan tâm tới hắn nữa, chống tay định lao ngay xuống, không ngờ một lần nữa bị Mạnh Dao giữ chặt thân thể không cho y giãy dụa. Lúc này Lam Hi Thần đã không còn lấy một tia sức lực, liều mạng vùng vẫy cũng thoát khỏi hắn vì thân thể đau rát, vết thương cả thể xác lẫn tâm hồn làm y đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh, kết quả bị Mạnh Dao dùng không qua sức mà kéo qua một góc của tế đài, gần chỗ ngồi ban nãy. Hắn không ngừng truyền chút lực cho y, còn y thì không ngừng tìm cách đẩy lực kia ra khỏi cơ thể.
Chuyện xảy ra vừa rồi không làm kích động gì tới La Hầu, ngược lại gần như giúp hắn lược bớt một vật cản. Hắn ngự thân bay lên thật cao, quanh thân phát ra ma khí mãnh liệt, sát khí sâm nhiên, từ đó tỏa ra càng thêm dữ tợn hơn trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng cõi trời phía xa còn vương chút ánh sáng mà chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống vùng không gian đó. La Hầu lâm râm đọc niệm chú gì đó rồi quát lớn "Hồng Quân! Lần này bản tổ thắng ngươi rồi! Cứ việc chờ đợi bên trong đại đạo cảnh giới đi. Chờ bản tổ triệt để đem tất cả quay về thưở hỗn độn sơ khai mà chấp chưởng, Ma đạo của bản tổ sẽ nghiền nát Thiên Đạo của ngươi thành tro vụn".

Tức thì bốn phương sấm nổ vang trời, còn tám hướng gió thổi ngùn ngụt. Ma lực càng ngày càng lớn. Khí tức đó lan đến đâu, trên trời mây mù nổ bôm bốp rồi tự khắc cháy ra tro tới đó, dưới đất cũng oanh tạc nứt nẻ rồi tự động nhấn chìm tất cả những gì ở trên bề mặt xuống sâu tận đáy. Ngoại trừ tứ thánh thú và tứ hung thú không bị hề hấn thì binh tướng của hai tộc Thần - Ma, Tôn Ngộ Không Na Tra, Thập Bát La Hán, Duyên La đều đình chỉ ngưng chiến mà tránh đi cái khí tức kia, bỏ lại đám quỷ tướng và xác của binh tướng hai tốc đang dần bị mặt đất nuốt ngấu nghiên vào lòng . Ban nãy còn ngồi ở vị trí kia, có kết giới ngăn lại một chút mà đã muốn ngạt thở, hiện giờ ở bên ngoài, Lam Hi Thần quả thực muốn bị khí tức kia của La Hầu ép chặt thân thể, lại thiếu chút cũng muốn tan ra thành cát bụi.
La Hầu nhìn cảnh này, không ngừng thỏa mãn cười "Đúng rồi! Cứ lớn mạnh nữa đi! Phá nát tất cả đi! Đều nên trở về thưở Hỗn Độn hết cho bản tổ!".

Chợt có tiếng một lão nhân hét lớn "Chớ có mừng vội!".

Ba phương trời sinh ra ba đạo hào quang ngũ sắc chiếu sáng. La Hầu lạnh lùng thu hẹp con ngươi, giống như hung thú bị quấy rầy lúc đang bắt mồi, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phụt từng tràn ra ngoài.

Trên không trung của ba hướng có năm vị mang theo hào quang từ từ xuất hiện. Phía nam là hai lão nhân râu tóc bạc phơ, một cưỡi Thanh Ngưu, một cưỡi vật thú có ngoại hình giống với Thủy Kỳ Lân, nhưng lại không có dộ bảy xanh biếc mà là màu tro khói. Phía Bắc là lão nhân cưỡi Khuê Ngưu, và không phải ai xa lạ, Thông Thiên giáo chủ. Phía Tây là hai hòa thượng hay nên nói đúng hơn là giống với hai vị phật đồng cưỡi đài sen như nhau, trong đó có một vị sau lưng có ngàn tay ngàn mắt.
La Hầu sau khi nhìn kỹ,  liền cười lạnh "Còn tưởng lại thêm một Hồng Quân nào đó xuất hiện, hóa ra là Lục vị Thánh Nhân, à không, chỉ có năm người thôi sao? Xem nào! Lão Tử, Nguyên Thỉ, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề. Ta nhớ môn đồ ký danh lẫn nội môn của tên đầu gỗ kia có đủ sáu người, sao bây giờ lại thiếu đi một rồi?".

Thông Thiên giáo chủ cả giận "La Hầu lớn mật! Sao ngươi dám cả gan xúc phạm sư tôn?".

La Hầu nhướn mày "Tại sao lại không? Không thích ta gọi sư tôn của các ngươi là lão đầu gỗ sao? Vậy gọi là.... lão quỷ đầu đi!".

Thông Thiên giáo chủ giận đến mức không nói được lời nào, toan xông lên đánh thì bên kia vị phật ngàn tay ngàn mắt niệm một câu phật hiệu, hướng La Hầu từ tốn nói "Chúng ta xác thực phải đủ sáu môn đồ của sư tôn Hồng Quân, song Nữ Oa thánh nhân trước nay không phù hợp với việc chiến đấu cho nên nàng không đến cũng là điều phải lẽ. La Hầu tiền bối, vốn chúng ta cũng không muốn cùng ngươi giao đấu, lại càng không muốn thấy vì trận chiến này mà khiến cho sinh linh đồ thán".
La Hầu nghiêng qua nghiêng lại ngón tay trỏ, cười lạnh "Chuẩn Đề, đừng có như lão thầy của các ngươi mà dùng đạo lý nói chuyện với ta, không tác dụng đâu. Ngươi cũng là kẻ khai sáng chúng sinh, chẳng lẽ không hiểu bản tổ lấy sát sinh làm nghiệp lực ư?".

Vị cưỡi Thanh Ngưu hơi cau mày "Chuẩn Đề đạo hữu không cần tốn lời với hắn. Chúng ta cứ vào thẳng vấn đề. La Hầu, ta kính ngươi một tiếng tiền bối cho nên trước sẽ dùng thái độ lịch sự nói với ngươi: năm người chúng ta trước đã hội họp ở Tử Tiêu cung, phụng lệnh sư tôn đến đây truyền lời với ngươi. Sư tôn biết trước ngươi sẽ trở lại, cũng biết ngươi lần này sẽ dốc toàn lực đem Ma đạo đại chiến Thiên đạo, vì lòng nhân từ, sư tôn muốn ngươi theo chúng ta đến Tử Tiêu cung bàn chuyện giảng hòa. Bằng không, đừng để chúng ta dùng tới vũ lực bỏ qua lễ tiết áp chế ngươi đem về Tử Tiêu cung. Lúc đó, một khi để Thiên đạo tức giận, ngươi và cả Ma đạo sẽ một lần nữa bị chôn vùi, hoặc là lần này có khí cũng chẳng còn cơ hội trở lại".
La Hầu trừng mắt "Ngươi xem bản tổ là một tiểu quỷ đầu sao, Lão Tử? Cái gì là giảng hòa? Phong ấn bản tổ, áp chế đạo pháp của bản tổ sau ngần ấy thời gian, nói giảng hòa là giảng hòa sao? Bản tổ cứ không đi đấy, ngược lại còn muốn xem Thiên đạo lần này tức giận sẽ như nào đây? Còn về chuyện các ngươi muốn dùng vũ lực áp chế bản tổ, đúng là tức cười, một đám không biết tự lượng sức mình. Năm xưa để đấu thắng ta, sư tôn của các ngươi ngoài Thiên Đạo ra còn phải nhờ vài sự trợ giúp từ Minh Hà lão tổ, Càn Khôn lão tổ, Âm Dương lão tổ. Ngờ đâu ba lão già đó bất tài, đánh không thắng ta ngược lại còn bị bản tổ làm cho thể phách tan vào vô cực. Các ngươi cùng lắm chỉ là Thánh Nhân, nghĩ rằng tụ hợp lại một nhóm liền đánh nổi bản tổ sao?".
Vị cưỡi Thanh Ngưu tức Lão Tử vuốt râu cười, rồi quay qua nói với lão nhân cưỡi thần thú bên cạnh "Nguyên Thỉ sư đệ và các đạo hữu nói xem, chúng ta có thắng nổi không?".

Thông Thiên giáo chủ lấy ra một thanh kiếm báu, vốn là Thanh Bình kiếm do một phiến lá sen hóa thành, thản nhiên nói "Dựa vào sức của chúng ta thì có thể là không, nhưng nếu như La Hầu tiền bối không tiếp nhận chúng ta hảo ý, vậy thì chỉ có dùng tới pháp bảo mà thôi".

Lão Tử vuốt râu cười, lấy một lá cờ có hai mặt đen trắng, mỗi mặt có một hình Thái Cực in lên đó, tên nó là Bàn Cổ phiên. Nguyên Thỉ lấy ra một gậy ngọc, gọi là Tam Bảo Ngọc Như ý. Chuẩn Đề lấy ra một đoá sen vàng, gọi là Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên. Vị phật đứng ngay cạnh Chuẩn Đề là Tiếp Dẫn cũng lấy ra một đóa sen màu đỏ rực, vật ấy có danh là Thập Nhị Phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên. Tất cả đều là tiên thiên hỗn độn chí bảo, đều do năm xưa khi Hồng Quân khai đàn giảng pháp, người có duyên đến xin làm đệ tử được ban cho pháp bảo, chính là các vị Thánh Nhân của hiện nay.
La Hầu lướt mắt một lượt, tỏ vẻ bất cần "Mấy món đó là đồ chơi do lão đầu gỗ kia luyện ra cho các ngươi đấy sao?".

Thông Thiên giáo chủ nói "Có phải đồ chơi hay không, khi tiền bối đối kháng sẽ biết, nhưng chỉ sợ đến lúc đó tiền bối lại không dám đối kháng mà thôi".

La Hầu nói "Ngươi nói làm cho bản tổ thấy sợ quá cơ! Hình dạng nhìn cũng được, chỉ là không biết công hiệu của nó có vừa vặn để ta thưởng thức không?".

Nguyên Thỉ nói "Tiền bối, một lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có theo chúng ta tới Tử Tiêu cung hay không?".

La Hầu nói "Muốn ta tới đàm đạo với lão đầu gỗ đó? Hắn hiện tại đã hợp với Thiên Đạo, bản tổ tới đó gặp hắn có khác gì chưa lâm trận đã bỏ chạy đi đầu hàng? Nằm mơ!".

Chuẩn Đề nói "La Hầu tiền bối đừng nên cứng ngắt quá. Có câu: cương quá dễ gãy. Nếu tiền bối một mực không tiếp nhận, về sau sẽ lãnh hậu quả vô cùng bi đát. Huống chi chúng ta tuy thực lực thua xa tiền bối, nhưng trong tay ại có tiên thiên hỗn độn chí bảo, mà tiền bối hiện tại tay không vũ khí. Miễn cưỡng thì chúng ta chấp nhận điều tiếng ỷ đông đánh yếu vì lệnh của thầy, nhưng nếu dùng vật này đánh tới, tiền bối cản có nổi không?".
Tiếp Dẫn nói "Đạo huynh nói chí phải! Thỉnh tiền bối quay gót theo chúng ta hồi Tử Tiêu cung".

La Hầu nói "Ngươi muốn nhắc tới Thí Thần Thương và Tru Tiên tứ kiếm đó sao? Nhớ năm xưa khi ta còn ở Tu Di cung, ngươi và Tiếp Dẫn chỉ là một gốc bồ đề một cây sen khô, là ai đã điểm hóa cho các ngươi thành hình người để bây giờ ngươi đi giúp kẻ khác phản lại ân nhân? Thôi bỏ đi, coi như bản tổ làm chuyện rỗi hơi mới điểm hóa vài ba cây cỏ. Mà cũng nhắc cho ngươi nhớ, Thí Thần Thương và Tru Tiên tứ kiếm là do các ngươi được bản tổ giao nhiệm vụ nắm giữ, bây giờ trong tay ta không có hai thứ đó, lỗi chắc không phải do bản tổ lơ là để mất đâu nhỉ?".

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn nhìn nhau, khẽ đồng niệm một câu Phật hiệu.

Lão Tử cười rằng "Hai món tiên thiên sát phạt đó ư? Cũng không hẳn là mất. Dù sao sư tôn của ta đã sớm trả nó về Ma tộc hậu nhân của ngươi rồi, ngươi cũng có thể lấy về ngay bây giờ. Có điều, còn phải nhìn xem hậu nhân của ngươi có chịu giao ra hay không đã".
La Hầu liếc mắt qua chỗ hoàng y nam tử kia, thấy trong tay hắn nắm giữ bốn thanh kiếm, nhíu mày một lúc rồi cười lạnh "Chẳng phải cũng đã qua của lão đầu gỗ kia rồi mới về lại hậu nhân của bản tổ sao? Bản tổ có mà thèm vào dùng tới. Chắc hẳn các ngươi cũng phải nắm được điểm này cho nên mới cả gan đi gặp bản tổ, bằng không giờ này nếu bản tổ thu lại Thí Thần Thương, cả năm người các người đều đã là một mảnh tro bụi sau một đòn của Thí Thần Thương rồi! Còn bây giờ, quay lại chính đề, bản tổ sẽ diệt các ngươi trước, sau đó đem xác từng tên một ném tới trước mặt lão đầu gỗ kia cùng Thiên Đạo".

Thông Thiên giáo chủ trừng mắt "Nếu đã như vậy, chúng ta không cần phí lời với ngươi. La Hầu tiền bối, đắc tội rồi!".

Bình luận

Truyện đang đọc